Cô bé
ngày xưa
thuở học trò
Hồn nhiên liến thoắng miệng bô bô
Ăn
quà trong lớp thày cô gặp
Quê
quá nên đành ... giả bộ ho
Cô bé
ngày xưa
khóc thật to
Mỗi lần hờn giận khiến tôi lo
Ngại ngùng chẳng biết sao năn nỉ
Ấp úng tôi mang ... bệnh giả đò
Cô bé
ngày xưa
mái tóc dài
Nghiêng
nghiêng vành nón hở bờ vai
Nắng vàng vương
vấn hương mùi tóc
Tôi chợt biến thành giọt nắng mai
Cô bé
ngày xưa
bép xép hoài
Tôi
đùa nhỏ nhẹ khẽ bên tai
“Có
chàng thích bé mong đưa
đón”
Nằng nặc bé đòi để biết ai
Cô bé
ngày xưa
lắm biệt tài
Thủ công gia chánh khó mà
sai
Tôi
mê những lúc nàng ăn khế
Bụm miệng tôi luôn nuốt bọt hoài
Cô bé
ngày xưa
đượm dáng kiều
Tung tăng cánh bướm mẹ cha yêu
Tung tăng cánh bướm mẹ cha yêu
Tinh khôi hoa nở đầu xuân mới
Tựa bức tranh tiên kẻ mến nhiều
Cô bé
ngày xưa
thích làm thơ
Đòi
tôi cùng ngắm ánh trăng tơ
Ngân nga đôi điệu tôi thả ý
Nàng
chép lên tờ giấy tỉnh bơ
Cô bé
mười lăm tuổi mộng mơ
Còn
tôi hai mốt tập mong chờ
Cuối trời tím nhạt phai sắc nhớ
Bé đã thẹn thùng tôi ngẩn ngơ ...!
Cuối trời tím nhạt phai sắc nhớ
Bé đã thẹn thùng tôi ngẩn ngơ ...!
Cô Bé Ngày Xưa 2
Cô bé
ngày xưa
đã khác nhiều
Không
còn đanh đá chẳng còn kiêu
Tóc bồng thoang thoảng hương nhài toả
Bồ kết hôm nào biến mất tiêu
Cô bé
ngày xưa
đã thật duyên
Nói
năng nhỏ nhẹ thật ngoan hiền
Chẳng bù lúc trước sao
đanh đá
Để lũ bạn trường nói xỏ xiên
Cô bé
ngày xưa
đã mộng mơ
Biết yêu biết nhớ biết mong chờ
Chẳng như
thuở ấy nào …”em chả”
Ngoe
nguẩy đuôi gà cọng xác xơ
Cô bé
ngày xưa
biết giận trời
Giờ không liến thoắng giống ma trơi
Chắc lòng trĩu nặng tim vừa biết
Thổn thức mỗi lần chạm mặt tôi
Chắc lòng trĩu nặng tim vừa biết
Thổn thức mỗi lần chạm mặt tôi
Cô bé ngày xưa thích dỗi hờn
Giờ yêu luôn cả khúc
đường trơn
Chả bù lúc trước lòng thanh thản
Sớm tối cùng đèn sách vẽ, sơn
Cô bé ngày xưa thích đọc thơ
Miên
man tôi viết có đâu ngờ
Mỗi lời trên giấy đều cho bé
Thấm thoát thoi đưa kín vạn tờ
Cô bé
ngày xưa
bỗng lặng im
Mặc tôi năn nỉ cũng
không nhìn
Thư qua chẳng lại hồn tôi uá
Bé vẫn mịt mù vẫn bặt tin
Bé vẫn mịt mù vẫn bặt tin
Cô bé
ngày xưa
đã vắng rồi
Nghìn
trùng cách biệt quá xa xôi
Ngồi đây ngó nắng mông lung nghĩ
Chắc bé chẳng thèm nhớ đến tôi! …
Ngồi đây ngó nắng mông lung nghĩ
Chắc bé chẳng thèm nhớ đến tôi! …
Em đã đi rồi mãi xa tôi.
ReplyDeleteCánh chim băng gió bạt phương trời.
Chẳng để lại gì cùng trăng gió,
Nhớ chi những chuyện cũ... dở hơi...?
Ơi... ời. (Lão Đồ cũng có vụ tương tự. Há há)
Ở thuở học trò ai cũng có khối kỉ niệm , chỉ là cách biểu lộ khác nhau thôi .. hihihi
ReplyDelete