Thursday, October 2, 2008

Kiếm mớ danh hèn

Điện thoại reo !
- Hello
- Bác Từ đó hả, khoẻ không?
- Vật voi còn được, người đẹp vẫn .. đẹp chứ?
Sau vài phút hàn huyên chuyện trời mây non nước, người bạn còn chia sẻ vài chuyện đang xảy ra nơi phố ảo, và nhắn nhủ nên vào đọc cho biết. Vào rồi mới thấy thật là khủng khiếp. Không ngờ được nghe nhiều chuyện “bi ai, thần sầu” của những kẻ “việc nhà thì nhác, việc chú bác thì siêng” hoặc “ăn cơm nhà, đi vác ngà voi” cho thiên hạ. Đã lâu rồi không vào NET vì chuyện cõi ảo thấy quá phức tạp, thượng vàng hạ cám, đủ thành phần trong xã hội, kiếm một nơi để giải trí cũng không phải là điều dễ dàng, nên đành phải lặng lẽ về với thực tế. Bởi vậy, dù trời có sập trong đó mình cũng chẳng hay biết gì. Nhờ đọc qua mới thấy sự trơ trẽn thiếu giáo dục của một số người mà mình từng nghe tên, dù tuổi đời đã lớn nhưng trí óc thì hình như thiếu sự trưởng thành.
Có bà đã lập đi lập lại nhiều lần câu nói “bị bề hội đồng thì đã sao !!!! có chết thằng Tây nào đâu mà sợ” Đọc qua cụm từ “bề hội đồng” phát ra trơn tru từ cửa miệng một người đàn bà, để mình cảm nhận như họ rất hãnh diện khi tuyên bố với thế giới vì khoe ra được sự thưởng thức “bề hội đồng”. Họ coi đó là một chiến thắng, một vinh dự hiếm có trong đời sống của người đàn bà, thì mình cảm thấy mình thật là bé nhỏ với xã hội của những người này. Có nhóm đã lợi dụng trang giấy trắng trên NET để đưa đẩy nhau lên đến tận 9 tầng mây xanh, Họ moi móc trong óc, trong tim để tìm cho ra những từ ngữ bóng bẩy, thơm tho lồng khuôn trạm trổ thật đẹp, để kẻ tung người hứng sao cho thật nhịp điệu, ăn khớp, khiến người đọc có cảm tưởng họ là những con người của một thế giới toàn thiện toàn mỹ chứ không phải người của thế giới nhiễu nhương đầy phũ phàng này. Đối với những cá nhân họ không ưa, vì có nhiều điểm nổi bật hơn họ, vì được nhiều người quý mến hơn họ, chẳng may mà để họ chộp được cơ hội hay bắt quả tang một chút lỗi nhỏ mọn nào đó, thì ôi thôi thật là bất hạnh, với những thành kiến ác ý có sẵn, cộng thêm những từ ngữ xấu xa đè nén để dành bấy lâu, nói chung là tất cả những gì đê tiện và bẩn thủi nhất đều được tô lên thân xác bằng những lời mạt sát, phỉ báng thậm tệ nhất cho cá nhân bất hạnh này. Nếu cá nhân này chưa bị họ đày xuống 9 tầng địa ngục thì nhất định họ cũng sẽ không thèm bước lên thiên đàng. Có bà thì không thể nào sống bình thường được nếu không có ảo, mặc dù đã bị ảo lên án công khai mạ lị, đàm tiếu và coi như món đồ chơi của đàn ông. Họ có tự ái, có mặc cảm? có chứ, nhưng chỉ ba ngày dăm bữa thôi, thì chữ DANH lại lẩn quẩn xuất đầu lộ diện trong tâm trí của họ, cơ thể họ không thể cưỡng chế lại lời mời gọi âm ỉ vang vọng từ đâu đó. Những người này họ không thể sống bình thường như những người bình thường khác, họ luôn mong được đề cao, tâng bốc cho dù phải lén lút và bỏ trách nhiệm của gia đình để đổi lấy. Họ phải tự thổi phồng to chiếc bong bóng, tô vẽ chút màu sắc đường mật cho mình rồi thả bay lên đễ ong bướm biết mà bu lại. Họ sẵn sàng đổi bản thân để được một tiếng khen vô vị, một hơi thối nổ vang của những kẻ khác phái như họ. Ôi một sự độc hại khôn lường phi nhân bản.
Khi xưa vác bút theo thày, bây giờ em lại vác cày theo trâu
Từ bao lâu nay mình vẫn cứ thắc mắc hoài, khộng hiểu sao khoa tử vi Đông Phương lại chọn mười hai con vật để đoán vận số con người. Mình cứ tự hỏi tại sao người ta lại dùng con chó , con mèo , con chuột, con dê để tượng trưng mà không chọn con người. Bộ con vật qúy hơn con người hay sao ? Cũng là con người cả với nhau sao lại khinh khi nhau quá mức vậy. Kỳ cục lắm.
Nỗi thắc mắc lớn lao ấy đã được giải quyết nhờ một hôm mình ngồi buồn buồn vừa gãi lăn tăn vừa suy nghĩ cái sự đời đem như mõm chó. Hôm đó, mình quan sát thấy hai con chó của nhà trước cửa bỗng đùa dỡn vói nhau rất chi là tương thân tương ái, chẳng bù cho chỉ cách đấy mới có mấy ngày khi ông chủ nhà này đi mua thêm một con chó mới đem về nuôi với con chó đã có sẵn từ lâu. Những buổi đầu tiên gặp gỡ của hai con này thât là gay cấn. Chúng nhe răng gầm ghè cắn nhau rất kịck liệt, ai can cũng không nổi. Thấy cảnh tượng ấy mình thầm nghĩ mới gặp nhau mà đã thế này, sống chung với nhau lâu hơn nữa, oán thù chắc sẽ ngày một chất chồng, trận gió tanh mưa máu ắt không thể nào tránh khỏi. Ai có ngờ đâu sự thật lại trái ngược hẳn lại, càng ở chung với nhau lâu , mối oán thù của chó càng giảm đi, tình thân ái của chúng càng ngày càng tăng lên. Trái hẳn với con người, thường mới gặp, người ta rất quý nhau, bác bác tôi tôi, chị chị em em rối rít tít mù. Nhưng càng quen biết nhau lâu ngày, con người càng cắn nhau dữ dội hơn ......... chó.
Hoá ra, con chó ở với nhau lâu ngày càng thương nhau, con người chung chạ với nhau càng lâu ngày càng cắn nhau dữ dội. Có lẽ vì vậy cho nên khoa tử vi Đông Phương đã dành danh dự cho loài cầm thú mà lờ tịt hẳn đi loài người. Mới nhìn qua ai mà chẳng bảo loài vật hơn "loài" người. Nhưng nghĩ cho kỹ ra thì chẳng phải là người xưa không có lý. Con chó dù dữ tới đâu đi nữa cũng không bao giờ cắn bàn tay cho nó ăn. Còn con người thì ... eo ôi , rất khả nghi về điểm này.

No comments:

Post a Comment