Saturday, March 27, 2010

Cụ Bà 80 Yêu 10 Trai Tân Gây Xôn Xao Hà Nội

 
Ngay cả bây giờ nếu đồng ý lấy người nào, bà Tân tuyên bố sẽ làm đám cưới thật linh đình: “Tội gì không cưới. Yêu là cưới. Mà cưới là sẽ cưới thật to”. Bà bẽn lẽn khi trả lời về chuyện chăn gối: “Việc đó vẫn bình thường như mọi người thôi. Yêu mà được sống với nhau là hạnh phúc rồi, không nên lấy những chuyện đó làm trọng. Mà nếu cần, mình chỉ cần chịu khó tẩm bổ là tất cả sẽ ổn”.
Chỉ có CHXHCN VN mới có số dzách thật !!
Không ch nhng người tr, thi sĩ mi điên di vì yêu, sau 10 năm treo bin yêu và tri qua 10 mi tình, gi đây bà Đ Th Tân vn đang ch đi mi tình “c bà và trai tân” th 11.



Đáng ra phải gọi bằng cụ vì bà Tân đã cháu chắt đuề huề, nhưng trái tim bà vẫn nồng nàn, khát khao, tin yêu vào một người đàn ông chân thành, nên người ta gọi vui bà là “nàng Carmen Tân”. Trái tim tuổi 80, sẽ chẳng ai dám khẳng định trái tim ấy đập nhanh, mạnh bởi nhịp yêu. Ấy mà lại có, Bà Tân luôn xao xuyến và đắm đuối với những người “vườn không nhà trống”
10 năm treo biển, mới yêu… 10 người
10 năm kể từ ngày ly
thân, không còn “dính líu” gì tới ông chồng vũ phu đủ để bà nổi tiếng với tấm biển yêu khiến thiên hạ “lác mắt”. Phần do tấm biển quá khác thường, phần vì mọi người chưa bao giờ thấy hiện tượng lạ như vậy. Tấm biển được bà thuê họa sĩ thiết kế. Tất cả chữ đều mang màu đỏ rực rỡ. Phía trên là dòng chữ: “Biển yêu - 47 Bát Sứ, Hà Nội”. Bên dưới là hình trái tim lớn với 2 trái tim nhỏ bên trong, tên bà và người yêu. Đặc biệt, dòng chữ: “Tình yêu không biên giới” sẽ gây sốc cho bất cứ ai nhìn thấy.
Ở tuổi 80, gần 10 năm từ khi treo biển, bà đã “qua lại” với khoảng… 10 người.
“Yêu ai, tôi rất chung thủy, chỉ có người ta thôi. Nhưng khi không hợp, phải chia tay, tôi quên ngay, quên luôn và có thể lập tức yêu người khác nếu ưng ý. 10 năm qua, tôi mới yêu gần 10 người. Nhưng cả hai chỉ gặp gỡ, nhớ nhung bình thường, chưa có gì sâu nặng cả, còn phải thử thách nhiều”,bà tâm sự.

“Hiện tôi đang cô đơn”, bà tiết lộ. Gần đây nhất, anh người yêu tôi 27 tuổi đã bị bà “đá”. Vì hôm nọ tôi tình cờ thấy anh ta đèo cô gái”, bà Tân kể lại, giọng sôi sục như thể mọi cuyện vừa xảy ra hôm qua
: “Tôi rất chung thủy, yêu đến cùng, nhưng phải có máu ghen. Chỉ cần thấy anh ấy đèo cô nào, dù là ai, tôi cũng bỏ, nhất quyết bỏ. Quay lại với nhau cũng sống không ra gì vì tôi chẳng bao giờ quên chuyện đó”. Khi chưa có ai thay thế, bà vẫn giữ tên tuổi của người cũ trên biển để thiên hạ không nghĩ là hết… người yêu. Cho đến khi có chàng nào lọt vào mắt xanh, cái tên cũ sẽ được bà hạ xuống.
Sự
lãng mạn của “nàng” thể hiện rõ nhất qua những bức thư gửi người tình. 10 năm, bà không nhớ nổi đã gửi bao nhiêu lá thư, bao nhiêu bức có hồi âm. 10 năm số thư ấy không may đã bị mối, mọt xông hỏng. Chỉ có 1 điều bà không bao giờ quên, đó là cảm giác khi viết thư: “Hồi hộp, nhớ nhung lắm… Tôi còn làm cả thơ tặng anh ấy nữa. Mỗi lần viết xong, y như rằng đêm ấy khao thức đến sáng”. Bà khẽ thì thầm vào tai tôi như sợ có người nghe thấy: “Có lần, vì sợ gửi đường bưu điện, thư đến trễ, tôi thuê xe ôm đưa đến tận nơi người yêu công tác. “Anh ấy bảo mỗi lần nhận được thư cũng mất ăn mất ngủ, hệt như tôi. Vui lắm. Yêu mà”. Nói rồi, đôi mắt bà lấp lánh, gò má ửng hồng như thiếu nữ đang yêu. Mỗi lá thư, bà đều bắt đầu bằng dòng chữ: “Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam/ Độc lập tự do hạnh phúc”, sau đó tới dòng: “Kính gửi anh yêu quý”. Tiếp theo dòng nào cũng chi chít yêu thương, nhớ nhung cuồng nhiệt. Cảm xúc cứ tuôn trào ra, nếu bị ngăn lại, chúng có thể chết vì bị kiềm chế, tắc nghẽn. Phần tái bút, dù gửi cho ai, bà cũng viết: “Thôi, giấy ngắn tình dài. Để thư sau em viết tiếp”.
Bà kể:
“Thân mật qua thư xong là hồi gặp gỡ, hò hẹn, lúc đầu còn e thẹn, chỉ xưng tên. Có lúc trước mặt mọi người chúng tôi gọi nhau là ông, bà nhưng đã chuyển sang anh em từ lâu rồi, thân mật hơn thì “mình mình, tớ tớ”. Thậm chí chiếc tủ lạnh 2.000 USD và máy giặt 7kg cũng là “quà” bà mua để phục vụ đức lang quân thật chu toàn.
Mỗi ngày, bà Tân diện ít nhất 3 bộ đồ để đổi mốt, thu hút mọi người. Trang phục của bà nhiều không đếm xuể, gần 2.000 bộ váy áo, được gói gọn trong túi nylon vì tủ không còn chỗ chứa. Hễ xem ti vi, thấy mốt nào đẹp là bà vác cả cây vải đến hiệu may sang trọng trên đường Láng (Hà Nội) để đặt may, rồi thuê xe chở trang phục về mặc dần. Phong cách ăn mặc của bà không kém cạnh bất kỳ cô gái tân nào: Chuộng màu đỏ, chất liệu voan mỏng, nhẹ. Áo ren rúa, điệu đà khoác bên ngoài, váy chùm đến mắt cá, luôn được kết hợp với các kẹp tóc đủ màu sắc sặc sỡ.
Mỗi ngày bà đều xem chương trình thời trang, phim tình cảm và hát karaoke, những ca khúc mùi mẫn, trẻ trung về
tình yêu đôi lứa. Với bà, mở cửa hàng chỉ là cái cớ để tìm người yêu. Đúng là, khi lửa tình đã bốc lên, 10 xe chứ 100 xe cứu hỏa cũng không dập tắt nổi.
Chỉ yêu những chàng chưa vợ
“Trong số những người yêu mình, tôi gặp không ít phiền toái với nhiều người đã có vợ hoặc đang “chăn đơn gối chiếc” nhưng từng có vợ có con. Bà không thể sống kiểu “kẻ đắp chăn bông kẻ lạnh lùng” vì rất ghen. “Tôi có máu ghen điên cuồng, không chịu chung chạ với bất kỳ ai. Nếu dính vào họ, sẽ có lắm chuyện vô duyên xảy ra”. Bà hào hứng kể về những tai nạn trong tình trường của mình. Có người tên Vinh, yêu bà say đắm nhưng khổ nỗi vợ ông ghen với
tình yêu của hai người. Bà này thuê côn đồ đến dọa bà Tân. Không thể vì yêu mà từ bỏ tất cả nên hai người chia tay dù tình cảm rất mặn nồng

Lần khác, một người đã ly dị đến với bà nhưng con cái ông không chấp nhận. “Biết điểm yếu của tôi là hay ghen, chúng đã dàn cảnh để tôi nhìn thấy ông đèo một bà khác. Thế là tôi nổi cơn tam bành, chia tay không hề do dự. Mãi sau này khi đã cótình yêu
mới, cả hai mới vỡ lẽ ra thì sự đã rồi. Tiếc lắm, ông ấy là người tốt”, bà bùi ngùi.
Những rắc rối ấy khiến bà mệt mỏi nhưng đôi mắt vẫn lúng liếng, ánh lên niềm yêu. Bà tự hào: “Cô thấy không, mình phải thế nào, người ta mới thế chứ. Ở đời này, chả cái gì tự nhiên như thế cả. Nhiều đứa con gái chỉ bằng tuổi con tôi mà ế chỏng ế chơ, có ma nào thèm nhìn. Ấy vậy mà tôi, thật lạ… Hiếm lắm đấy, tôi chưa bao giờ thấy người nào như mình”. Bà cười, pha chút ngạo mạn, giễu cợt.
Thời con gái, bà có mối tình nồng cháy với một anh ngay phố bên cạnh. Nhưng bị mẹ ép duyên, bà phải lấy người chồng yêu. Sau 8 năm không con cái, hai người chia tay. Rồi vẻ đẹp của bà làm xôn xao lớp bình dân học vụ. Bà lại yêu và lấy người khác. Có với nhau 5 mặt con, ông bỗng dở chứng đánh đập vợ. Bà đâm sợ, dọn ra ở riêng, phần để tránh đòn roi, phần vì muốn tự do tìm hạnh phúc mới.
Ở sát ngưỡng 80, nét đẹp
thanh thoát không mất đi, lại thêm những mất mát, khổ cực trong tình duyên khiến bà Tân càng khao khát có tình yêu mới. Tiêu chuẩn của bà là ngươi ấy phải chưa vợ, hiện tại không người yêu, có bằng cấp, trình độ và thu nhập khoảng 3 - 4 triệu để đảm bảo không lợi dụng bà. Đặc biệt, đối tượng phải đẹp trai, cao to, tuổi từ 25 - 30. “Nếu lấy ngươi lớn tuổi hơn mình phải hầu hạ người ta, mệt lắm. Mà như thế không vui chút nào. Khi được hỏi: “Bà có cưới, có cho tất cả căn nhà trị giá hơn 1.000 cây vàng, có cho toàn bộ tài sản khác hay không”, bà khẳng khái: “Yêu nhau thì tất cả là của nhau. Tôi không thiếu tiền, chỉ cần tình yêu. Với một người tốt thật sự, tôi sẵn sàng làm tất cả”.
“Làm sao biết được người ta tốt, thật lòng, không lợi dụng mình?”, bà trả lời luôn:
“Tôi phải tìm hiểu kỹ chứ. 1, 2 năm có khi vẫn chưa biết rõ. Làm sao tôi dám liều, vơ ai cũng được. Đấy! Hôm qua, người môi giới đến bảo có ngài tiến sĩ yêu tôi. Ông ta đẹp giai, giàu có, hiền lành, chỉ thiếu tình cảm chứ không có ý lợi dụng tôi. Nhưng tôi không đồng ý và bảo: “Đưa đến xem mặt rồi tìm hiểu đã. Mình phải chọn lựa thật cẩn thận chứ”.
Chuyện
tình yêu của bà Tân làm xôn xao cả khu phố. Lâu dần thành quen, các con bà bây giờ đã yên bề gia thất và không ai can thiệp đến cuộc sống của mẹ, kể cả khi chúng muốn. Bởi theo bà, “chúng nó đã có cuộc sống đề huề, yên ấm, tôi cũng phải có hạnh phúc riêng của mình chứ”. Ngay cả bây giờ nếu đồng ý lấy người nào, bà Tân tuyên bố sẽ làm đám cưới thật linh đình: “Tội gì không cưới. Yêu là cưới. Mà cưới là sẽ cưới thật to”. Bà bẽn lẽn khi trả lời về chuyện chăn gối: “Việc đó vẫn bình thường như mọi người thôi. Yêu mà được sống với nhau là hạnh phúc rồi, không nên lấy những chuyện đó làm trọng. Mà nếu cần, mình chỉ cần chịu khó tẩm bổ là tất cả sẽ ổn”.
Do bác Paul Phạm chuyển

7 comments:

  1. cái này cũ chắc 3 năm rồi,báo đăng,chụp hình bà âý nưã cơ,còn 2 hình trên không phải

    ReplyDelete
  2. Cũ xì rồi BT, báo chí đã đăng tùm lum cách đây mấy năm rồi... Ở phía bắc sao hay có những chuyện tình "đặc biệt" quá nhỉ?

    ReplyDelete
  3. Mà phải công nhận lạ đời, khó có người thứ hai.

    ReplyDelete
  4. Hehe... tưởng chỉ có ở nước ngoài chứ?

    ReplyDelete
  5. Ghê quá . Nhìn hình sao ....MM thấy oải !

    ReplyDelete
  6. Sống mà ko có tình yêu là chết mà biết thở...

    ReplyDelete
  7. Còn sống là còn phải yêu vì :
    Sống không yêu là sống giữa bãi tha ma
    Hứng gió lạnh sương sa và tuyết phủ
    Đời không yêu là đời đau khổ
    Sống cô đơn hiu quạnh một kiếp người.
    Mới BT dùng cafe

    ReplyDelete