Tự do ngôn luận
Tự do ngôn luận là sự tự do phát biểu mà không bị kiểm duyệt hoặc hạn chế. Thuật ngữ đồng nghĩa tự do biểu đạt (freedom of expression) đôi khi còn được dùng để nói đến cả hành động tìm kiếm, tiếp nhận, và chia sẻ thông tin hoặc quan niệm, bất kể bằng cách sử dụng phương tiện truyền thông nào. Trong thực tiễn, không có quốc gia nào có quyền tự do ngôn luận tuyệt đối, quyền này thường bị hạn chế, chẳng hạn như sự hạn chế đối với các phát ngôn có tính chất thù ghét ("hate speech").
Quyền tự do ngôn luận được thừa nhận như là một quyền con người trong Tuyên ngôn Quốc tế về Nhân quyền và được thừa nhận trong luật nhân quyền quốc tế tại Điều 19 Công ước Quốc tế về các Quyền Dân sự và Chính trị (International Covenant on Civil and Political Rights - ICCPR). Công ước ICCPR thừa nhận quyền tự do ngôn luận là "quyền giữ quan điểm mà không bị can thiệp. Mọi người đều có quyền tự do ngôn luận” Tự do ngôn luận, hay tự do biểu đạt, còn được thừa nhận trong luật nhân quyền của một số khu vực. Quyền này được khẳng định tại Điều 10 Hiệp ước Châu Âu về Nhân quyền (European Convention on Human Rights), Khoản 13 Công ước Mỹ về Nhân quyền (American Convention on Human Rights), Điều 9 của Hiệp ước châu Phi về quyền con người (African Charter on Human and Peoples' Rights), và Tu chính thứ nhất của Hiến pháp Hoa Kỳ (First Amendment to the United States Constitution).
Người ta đã tìm thấy tự do ngôn luận trong các tài liệu cổ về nhân quyền, chẳng hạn như bản "Đại Hiến chương" (Magna Carta, 1215) của Vương quốc Anh thời vua John và Tuyên ngôn Nhân quyền và Dân quyền (1789), một tài liệu quan trọng của phong trào Cách mạng Pháp. Sau khi lên nối ngôi vào năm 1740, vua Friedrich II Đại Đế cũng ban Thánh Chỉ cho phép nhân dân có quyền tự do ngôn luận, dù vẫn có hạn chế, song báo chí được xuất bản và thậm chí người dân còn có thể châm biến nhà vua. Dựa trên lập luận của John Stuart Mill, khái niệm tự do ngôn luận hiện đại được hiểu là một quyền đa diện bao gồm không chỉ quyền được biểu đạt hay phát tán thông tin và tư tưởng, mà còn bao gồm 3 khía cạnh sau:
· Quyền tìm kiếm thông tin và tư tưởng;
· Quyền tiếp nhận thông tin và tư tưởng;
· Quyền chia sẻ thông tin và tư tưởng.
Một số chuẩn quốc tế, khu vực, và quốc gia cũng thừa nhận rằng quyền tự do ngôn luận áp dụng cho mọi phương tiện truyền thông, dù bằng cách nói, viết, tài liệu in ấn, qua Internet hay qua các hình thức nghệ thuật. Điều này có nghĩa rằng việc bảo vệ tự do ngôn luận như là một quyền không chỉ nói đến nội dung mà còn nói đến phương tiện biểu đạt.
Tự Do Báo Chí
Tự do báo chí hay tự do thông tin là một trong những quyền căn bản nhất của con người, được hầu hết các quốc gia công nhận bằng văn bản luật, thậm chí Hiến pháp. Bản Tuyên ngôn Nhân quyền và Dân quyền cũng đề cập và công nhận quyền tự do này của mỗi công dân.
Biểu hiện của tự do báo chí: Thể hiện qua việc tự do thông tin, tiếp nhận thông tin qua tất cả các nguồn khác nhau, bày tỏ quan điểm chính kiến.
World Wide Web: gọi tắt là Web hoặc WWW, mạng lưới toàn cầu là một không gian thông tin toàn cầu mà mọi người có thể truy nhập (đọc và viết) qua các máy tính nối với mạng Internet.
10 quốc gia cuối sổ năm 2011: Sudan, Yemen, Việt Nam, Bahrain, Trung Quốc, Iran, Syria, Turkmenistan, Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên, Eritrea
Tự do tư tưởng
Tự do tư tưởng hay còn gọi là tự do có ý kiến là một trong những quyền tự do chính trị của mỗi cá nhân có quyền suy nghĩ và giữ ý kiến, quan điểm hay ý nghĩ của mình độc lập với quan điểm của những người khác. Thường thì những quan điểm đó trái với quan điểm của đa số tại thời điểm có ý kiến. Quyền tự do này có liên hệ chặt chẽ với khái niệm tự do ngôn luận.
Giải thích: Từ chối quyền tự do tư tưởng của một người là từ chối quyền tự do căn bản nhất của con người, quyền suy nghĩ về chính bản thân họ.
Đây là quyền tự do quan trọng được nêu trong luật nhân quyền của Liên hiệp quốc. Ở Điều 18 của Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền (UNDP) nêu rõ:
Mọi người đều có quyền tự do tư tưởng, ý thức về đạo đức và tôn giáo; quyền này cũng bao gồm quyền thay đổi niềm tin hay tôn giáo, cho dù một mình hay trong cộng đồng và ở nơi riêng tư hay chốn công cộng, để bày tỏ niềm tin hay tôn giáo của mình khi giáo huấn, thực hành, thờ cúng và làm lễ."
Hội đồng Nhân quyền của Liên hiệp Quốc cũng nêu rõ rằng Điều 18 là điều khoản bắt buộc đối với các thành viên Liên hiệp Quốc:
"phân biệt tự do tư tưởng, ý thức về đạo đức, tôn giáo hay niềm tin với quyền tự do biểu thị tôn giáo hay niềm tin. Không cho phép bất cứ hạn chế nào về tự do tư tưởng, ý thức đạo đức hay tự do theo một tôn giáo hay niềm tin nào. Những quyền tự do này được bảo vệ vô điều kiện."
Tương tự, Điều 19 của UNDP cũng bảo đảm rằng " Mọi người đều có quyền tự do biểu thị ý kiến và tự do ngôn luận của mình; quyền này bao gồm tự do giữ quan điểm của minh mà không bị quấy rầy..."
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Nhân quyền
ReplyDeleteNhân quyền, hay quyền con người (tiếng Anh: Human rights) là những quyền tự nhiên của con người và không bị tước bỏ bởi bất cứ ai và bất cứ chính thể nào.
Nhân quyền được xem là một trong mười sáng kiến làm thay đổi thế giới, cùng với nông nghiệp, phân tâm học, thuyết tương đối, vắc xin, thuyết tiến hóa, World Wide Web, xà phòng, số không, và lực hấp dẫn.
Trong bản Tuyên ngôn Độc lập Hoa Kỳ, Thomas Jefferson đã đưa ra một nguyên tắc cơ bản làm cơ sở cho sự thành lập chính phủ dân chủ. Các chính phủ trong thể chế dân chủ không ban phát các quyền tự do cơ bản mà Jefferson đã nêu, mà chính các chính phủ đó được lập ra để bảo vệ các quyền tự do đó – các quyền mà mọi cá nhân hiển nhiên có do sự tồn tại của mình.
Theo quan điểm của các nhà triết học thời đại khai sáng của thế kỷ 17 và 18 thì các quyền không thể tước bỏ được là các quyền tự nhiên do Tạo hóa ban cho họ. Các quyền này không bị phá hủy khi xã hội dân sự được thiết lập và không một xã hội hay một chính phủ nào có thể xóa bỏ hoặc “chuyển nhượng” các quyền này.
Các quyền không thể tước bỏ bao gồm quyền được sống, quyền tự do (các quyền tự do ngôn luận và thể hiện, quyền tự do tín ngưỡng và nhận thức, quyền tự do lập hội) quyền mưu cầu hạnh phúc và quyền được bảo vệ bình đẳng trước pháp luật. Tuy nhiên, đây chưa phải là bản liệt kê đầy đủ các quyền mà các công dân có được trong một nền dân chủ. Các xã hội dân chủ đồng thời thừa nhận các quyền dân sự như quyền được xét xử công bằng, và còn lập nên các quyền chủ chốt mà bất kỳ chính phủ dân chủ nào cũng phải duy trì. Vì các quyền này tồn tại không phụ thuộc vào chính phủ, do đó chúng không thể bị luật pháp bãi bỏ cũng như không phụ thuộc vào ý muốn nhất thời của đa số cử tri nào đó. Ví dụ như điều sửa đổi bổ sung đầu tiên của Hiến pháp Hoa Kỳ không đưa ra quyền tự do tín ngưỡng hay tự to báo chí cho dân chúng. Điều sửa đổi bổ sung đó nghiêm cấm Quốc hội thông qua các luật vi phạm tới tự do ngôn lụân, tự do tín ngưỡng và quyền hội họp ôn hòa. Nhà sử học Leonard Levy đã phát biểu: “Các cá nhân có thể tự do khi chính phủ của họ không tự do”.
Các nội dung chi tiết và các thủ tục của luật pháp liên quan tới quyền con người cần phải thay đổi tùy theo xã hội, nhưng tất cả các nền dân chủ đều được giao trọng trách trong việc xây dựng các cấu trúc xã hội lập hiến, lập pháp để bảo đảm cho các quyền con người đó.
Thực thi nhân quyền và bảo vệ nhân quyền là trách nhiệm của mỗi chính chúng ta trong xã hội văn minh tiến bộ của thời đại internet toàn cầu
ReplyDeleteChỉ có những nước kém văn minh, mất tự do mới luôn chà đạp nhân quyền, bóp chặt tiếng nói tự do và lo sợ vì nhân quyền mà quyền lợi tư riêng của họ bị lung lay mà thôi,
Cám ơn BT đã post lại tài liệu này !
Mặc dù đang sống ở các nước văn minh nhất thế giới, vài người trong số 3 triệu người Việt hải ngoại vẫn giữ những thói độc tài, bịt miệng công chúng và tự sướng đưa mình lên tít mây xanh. Khi có cơ duyên biến mình thành những "rác rưởi" ghê tớm của xã hội để đổì lấy chút quyền uy hoặc chức vụ đại diện cho một cộng đồng, một tập thể, họ sẽ nghênh ngang thực thi trước công chúng và chẳng e dè ngần ngại .
ReplyDeleteKẻ nào không có trái tim và khối óc mới quên quyền làm người của mình ở nước văn minh thôi bác TT , tôi thấy con người khác con vật ở chỗ biết dùng quyền làm người và biết tự trọng chứ không đi đàn áp đồng loại vì quyền lợi của chúng .
ReplyDeleteĐây là sự khác biệt giữa đạo đức và đạo tặc
ReplyDeleteLại phải phổ biến thêm cho các vị nào đó biết thêm nữa sao:)
ReplyDeleteLà thế đó chủ tịch!
ReplyDeleteNhiều người mộng kinh bang tế thế, nhưng lại "quên" học và hiểu cách làm người có trách nhiệm trước...hihih
Nếu có người quên quyền làm người của người khác vì quyền lợi riêng tư của họ thì mình phải gõ chuông cảnh tỉnh họ chứ không nên rút đầu sợ sệt mà im lặng cho họ ăn hiếp mình !
ReplyDeleteLũ đạo đức giả hình chỉ chưc chờ ăn hiếp người hiền lành quá nhút nhát thôi, ma quỷ chả lừa được người ngay!
Một bài bình luận rất hay, rất phù hợp cho vài nơi, nhất là chốn này.
ReplyDeleteHãy nghe mà học hỏi
Thiện tai! Thhiện tai!!!
Cám ơn Trần Như Nhộng đã tặng video clip này.
ReplyDeleteNghe xong mới thấy thấm thiá và đặc biệt là lại trùng hợp với hoàn cảnh nơi đây 100%.
Mình sẽ phổ biến để mọi người cùng biết và suy gẫm những điều chính đáng này.
Chỉ có những kẻ .. ĐỘC TÀI ...ĐỘC QIUYỀN ...ĐỘC ĐOÁN ... ĐỘC ÁC ... mới bịt miệng người khác và coi người ta như trẻ lên 3 , còn mồm mình thì toang hoang toác hoác đáng sợ , ăn không nói có một cách trắng trợn đáng ghê tởm ! hỡi những kẻ nói trên hãy nghe cho rõ những lời bỉnh phẩm trên , không sai một ly ông cụ nào nơi GX bactu .
ReplyDeleteĐi chơi về ghé thăm bác!
ReplyDeleteMời được ông Ngô Nhân Dụng lên lớp cho bài vỡ lòng Human rights rất hay. Cười chết được cái chốn mệnh danh là "Cái làng dốt có đuôi".
Sao nói cả làng là dốt có đuôi vậy ông kia,ít ra cũng còn 1/2 người trong làng là ngoại lệ, trong đó có tui nữa(tui dốt nhưng không có đuôi đâu)kakaka
ReplyDeleteSao nói cả làng là dốt có đuôi vậy ông kia,ít ra cũng còn 1/2 người trong làng là ngoại lệ, trong đó có tui nữa(tui dốt nhưng không có đuôi đâu)kakaka
ReplyDeleteSao nói cả làng là dốt có đuôi vậy ông kia,ít ra cũng còn 1/2 người trong làng là ngoại lệ, trong đó có tui nữa(tui dốt nhưng không có đuôi đâu)kakaka
ReplyDeleteSo với những nơi khác thì làng này thuộc loại dốt có đuôi. Câu nói không có hàm ý ám chỉ mọi người trong làng, mà chỉ nói số người suốt đời chỉ biết cắm đầu nhìn đất, mông ngó trời thôi.
ReplyDeleteSách có câu " không nên giận cá chém thớt" ...ặc ặc
Lại chạm tự ái nữa rồi(đầu cắm đất mông chổng lên trời) ý ông nói 2lua tui rồi (chỉ có nông dân đi làm ruộng mới có tư thế này. Bao công ới ơi... làm ơn đến đây xử giùm vụ án mới nè ( chít ông chưa)
ReplyDeleteTrật lất rồi! tớ không có tự ái thì đố ai chạm tới được ặc ặc ... tớ đang thọc léc xem có ai cười thành tiếng không thôi. chi2lua cười là bị bắt rồi ặc ặc>>>>
ReplyDeleteRảnh nhỉ!
ReplyDeleteĐầu hàng. Com
ReplyDeleteAnh này có giọng cười đặc biệt ghê ,2lua phải tìm một giọng cười đặc biệt hơn để 49 so tài với 50 cho đỡ tức hu hú ....ha há...
Đầu hàng thì phải GIƠ TAY LÊN. lạng quạng là gõ bỏ gáo đó ..
ReplyDeleteThiện tai! Thiện tai !!!!
Ông nguoihanoi này dữ thiệt,đòi gõ gáo người ta,bớ bà con làng nước ơi ....cứu mạng....cứu mạng.....
ReplyDeleteMiệng làm bộ dữ thôi, chứ tâm là Phật đó !
ReplyDeleteThiện tai! Thiện tai!!!
Ý Nguoihanoi là miệng Xà tâm Phật huh? Vậy cũng được sao???
ReplyDeleteNgã Phật từ bi , quay đầu là bờ . Bần ni sẽ tha thứ tội cho thí chủ .... Nam mô a di đà Phật ... Giống không nguoihanoi ...Hihihi....Mai mốt không đươc gõ gáo đâu nhé , gõ thẳng vào sọ á...
Thí chủ đừng ép bần đạo búa sọ nhé! Sọ thí chủ là sọ nữ nên chắc cũng không cứng lắm đâu hahahah Nam mô A di đà
ReplyDeleteThiện tai! Thiện tai !!!