Thursday, September 22, 2016

Một Chút Thu

pic

Thu Vàng (Cung Tiến)  Trình bày Thanh Lan

Chiều hôm qua lang thang trên đường
Hoàng hôn xuống, chiều thắm muôn hương
chiều hôm qua mình tôi bâng khuâng
Có mùa Thu về, tơ vàng vương vương .....

Mùa thu là mùa của những xúc cảm. Thu về bỗng thấy mình thật lạ, thấy mình lãng mạn hơn, xao xuyến với những nỗi niềm, những tâm trạng...thật khó tả. Nhưng đâu đó vẫn còn nỗi buồn, một nỗi buồn mà chính mình cũng không hiểu nổi. Có lẽ, mình sợ thu đi, vội vã. Lớn hơn một chút, thấy nuối tiếc nhiều hơn. Lớn hơn một chút nữa thấy thời gian trôi nhanh hơn. Nhiều khi ước dòng thời gian trôi chậm lại, để mọi thứ quanh mình đừng quá đổi thay, để yêu thương cứ mãi đong đầy như thế. Cũng thấy thời gian quá ngắn ngủi để có thể bày tỏ hết những yêu thương, để có thể sống cho quá khứ, cho hiện tại, cho mai sau thật trọn vẹn.

Ngoài kia cuộc sống xô bồ, lại muốn thật chậm, thật chậm để ngắm những giọt sương mai trên lá cỏ, lắng nghe tiếng chim hót líu lo, ngân nga giữa hát giữa khoảng trời đầy nắng và gió. Để thấy được cuộc sống yên bình biết bao

Nhận ra rằng mình vẫn mộng mơ quá! Mải mê với những nghĩ suy về cuộc sống bình lặng quá đỗi. Cuộc sống không có những toan tính, cũng chẳng có những tham vọng, chỉ muốn được là mình thế thôi, chỉ muốn nhỏ bé và bình lặng thế thôi. Để có thể được cười, được khóc, được sống với những cảm xúc của mình, được tô vẽ cho những giấc mơ thật bình dị và giấc mơ ấy sẽ trở thành hiện thực nhờ phép màu diệu kỳ của trái tim.

Cuộc sống hiện tại, có những nỗi buồn không thể tránh khỏi, cũng không thiếu những lần nước mắt mình tuôn rơi, tim quặn đau. Nhưng lại thấy  thật giàu có khi mang trong mình thật nhiều cảm xúc, trái tim vẫn rung lên với thật nhiều những cung bậc. Ai đó sẽ nói mình ngốc nhưng sẽ có lúc  họ ước được ngốc nghếch như thế, ngốc nghếch để thấy cuộc sống đẹp hơn. Vì rằng cuộc sống là những trải nghiệm của những cung bậc cảm xúc, dù có ra sao, dù có bất cứ chuyện gì cũng không hề muốn trái tim mình chai sạn đi, tuyệt nhiên không phải yếu đuối mà là để bản thân được sống với cảm xúc thật. để trái tim được đập theo đúng nhịp của nó. Một trái tim như vậy, sẽ cảm nhận được niềm hạnh phúc trọn vẹn.

Đôi lúc ngồi cười vu vơ, đôi lúc cũng lại buồn vu vơ, có cả lúc òa khóc khi niềm hạnh phúc ngập tràn trong trái tim, cũng có  có cả khi cảm nhận nỗi đau quặn thắt, tưởng như mọi thứ cứ thể chết lặng và chẳng thể nào có thể cười được nữa. Những lúc như vậy, lý trí và những yêu thương bình dị khác sẽ giúp ta đứng lên và sống vui hơn. 

Lớn hơn một chút, một chút nữa, ta học cách sống cho bản thân mình, sống vì những người ta yêu thương, vì những người xứng đáng. Vẫn sống với cảm xúc của mình, nhưng không còn quá nuông chiều nó, có đôi lúc vẫn cần phải nghiêm khắc với bản thân, với những cảm xúc khiến ta bi lụy. Và chọn cách sống khiến mình vui hơn, bằng cách này hay cách khác, vẫn mong muốn một cuộc sống yên bình.

Một ngày làm việc mệt nhoài, tự thưởng cho mình những giây phút lặng yên ngồi bên cửa sổ, nhìn gió thổi những chiếc là vàng bay, vẫn ca khúc quên thuộc "Có phải em mùa thu Hà Nội" mỗi lần đi dạo quanh vườn sau nhà một mình, rồi cũng ngân nga hát.


Có phải em mùa thu Hà Nội

pic

Sáng tác: nhạc Trần Quang Lộc, thơ Tô Như Châu
Trình bày; Thu Phương

Tháng tám mùa [G] thu, lá [C] khởi vàng chưa [Bm] nhỉ
Từ độ người [C] đi thương [D7] nhớ âm [G] thầm
Có phải [C] em là mùa [Em] thu Hà [Bm] Nội
Tuổi phong [Am] sương ta cũng [D7] gắng đi [G] tìm
Có phải [Cm] em mùa thu [D7] xưa

Có bóng mùa [G] thu thức [C] ta lòng sang [Bm] mùa
Một ngày về [C] xuôi chân [D7] ghé Thăng Long [G] buồn
Có phải [C] em là mùa [Em] thu Hà [Bm] Nội
Ngày sang [Am] thu anh lót [D7] lá em [G] nằm
Bên trời [Cm] xa sương tóc [G] bay.

[C] Thôi thì có em đời [G] ta hy vọng
[D7] Thôi thì có em sương khói môi [G] mềm
Có phải [Cm] em là mùa [Gm] thu Hà [Eb] Nội
Nghe đâu [Ab] đây lá [Gm] ướt và mi [Eb] xanh
Nghe đâu [F#] đây hồn [Gm7] Trưng Vương sông [D7] hát.

Có chắc mùa [G] thu lá [C] rơi vàng tiếng [Bm] gọi
Lệ mừng gặp [C] nhau xôn [D7] xao phím dương [G] cầm
Có phải [C] em là mùa [Em] thu Hà [Bm] Nội
Nghìn năm [Am] sau ta níu [D7] bóng quay [G] về
Ôi mùa thu [Cm] của ước [G] mơ.

6 comments:

  1. Thu quyến rũ, Thu nồng nàn, êm ả, thanh bình. Thu lặng lẽ đùa vui cùng những chiếc lá vàng rơi lả tả, Thu sưởi ấm lòng người bằng khí trời ấm áp, những cơn gió vô tình cũng chỉ khe khẽ lướt ngang không đủ để đánh thức cái cảm giác ngây ngất lòng người trước thu. Thu buồn, lãng mạn, tôi yêu Thu..

    Cám ơn Bác Từ đã ơi ới ngày đầu thu để đánh thức lòng người cảm xúc thu...

    ReplyDelete
  2. Nhớ quá, yêu mùa thu đến nao lòng. Sao vậy nhỉ củng đã ở mùa thu Hà Nội được bao lâu đâu sao mà nhớ quá.
    Chắc không phải ngẫu nhiên mà tác giả nghe bài 'Có phải em mùa thu Hà Nôi' ít nhiều thì cũng có thể tác giả cũng có thời để nhớ, để quyến luyến?

    ReplyDelete
  3. Đã khoảng sáu mươi tư mùa thu nhìn lá vàng rơi (đi từ những năm tháng trẻ thơ chưa cảm nhận được) thì mùa thu trong tôi đậm buồn là nhiều hơn. Có mùa thu nào vui không, hào hứng không? Có! Đó là những khi tuổi thiếu niên, nhi đồng tâm hồn trong trắng, mong trung thu lắm, mong có quà, mong được cùng đội trống cà rùng gõ vang các ngõ để rước đèn ông sao, phá cỗ mừng trăng. Ở thời ấy gia đình tôi đói nhiều hơn no mà vẫn vui. Còn tuổi thanh xuân làm ăn vất vả, học hành khổ ải thì mùa thu chẳng có ấn tượng gì, mùa thu ngày xưa là mùa cưới, cốm xanh, hồng đỏ, chuyện ấy là của người ta. Ngày cưới của tôi lại là ngày mưa ngâu rả rích, gọi là ngày cưới to tát nhất đời mình nhưng cũng chỉ cỗ bàn 5 - 7 mâm coi như có bữa cơm tươi… Mùa thu của tôi thời trai trẻ là thế đấy.

    Những mùa thù còn lại của đời mình, khi tuổi đã cao niên sự cảm nhận tiết trời đủ se lạnh sau những ngày hè oi ả, cốm xanh, hồng đỏ, sức lực cơ thể có dễ chịu hơn, khỏe khoắn hơn nhưng cũng không sao khỏa lấp được những lớp lớp lá rơi lay động lòng mình. Và chiều nay, chiều thu buồn tôi ngồi bên suối của dự án Côn Sơn - Kiếp Bạc nhìn hồ cá, sóng gợn lăn tăn, lá rơi xào xạc tôi lại chạnh lòng nhớ cụ Khuyến ngày xưa khi ngồi câu cá với thu buồn:

    Ngày xưa cụ Khuyến ngồi câu
    Ao thu nước lạnh cá đâu có vào
    Cánh bèo theo gió lao xao
    Cụ buồn không thấy con nào cắn câu
    Gối thì ôm mỏi từ lâu
    Cụ buồn thấy cả chòm râu cũng buồn

    ReplyDelete
  4. Thu đến đem cho tạo vật một khung ảnh mới đa dạng đầy quyến rũ ai chả thích

    ReplyDelete
  5. Mùa thu có quyến rũ, có đẹp tuyệt vời, có lãng mạn rồi sẽ đi qua. Những lá bàng đỏ rụng rơi như những giọt máu. Những chiếc lá tự hiến mình cho đất thêm mỡ màu, cho thân cây thêm nguồn dinh dưỡng, cuộc dâng hiến lặng thầm mà vô cùng ý nghĩa, cũng giống như sự hy sinh âm thầm của những người cha, người mẹ, vắt đến kiệt cùng sức lực của mình với mong ước dành cho con có cuộc sống tốt đẹp hơn! Cuộc chia ly của lá và cành rồi cũng sẽ qua đi để một ngày kia khi mùa xuân đến, sự sống lại hồi sinh. Mầm non nảy nở, lá lại xanh tươi và lại chờ cho đến mùa thu sau. Ôi đó là chuyện của cây và lá, còn với con người lại hoàn toàn khác, sau mỗi cuộc chia ly sẽ là mãi mãi. Ta sẽ không bao giờ còn gặp lại mẹ cha ta trên cõi đời này!

    ReplyDelete
  6. Tớ yêu Thu vì Thu luôn là mùa dịu dàng nhất trong tất cả bốn mùa. Dịu dàng như một cô gái đôi mươi nép mình bên những cánh cúc nở vàng ươm trong một sáng chớm thu vừa nắng. Những cô gái sinh ra trong mùa thu, không rực rỡ và mạnh mẽ như những cô gái mùa hạ, họ dịu dàng, giản dị nhưng cũng ấm áp đến lạ kì. Những cô gái sinh ra trong mùa thu, giống như những bông cúc vàng tỏa hương trong nắng, nhẹ nhàng nhưng vẫn đủ ngọt ngào cho lòng người đắm say.

    ReplyDelete