Wednesday, February 19, 2020

Giai Thoại bài hát “Gọi người yêu dấu”

Tác giả: Vũ Đức Nghiêm --Trình bày: Thanh Hà

Vào những năm cuối thập niên 1960, Vũ Đức Nghiêm là một viên chức được giao quản lý một số biệt thự, khách sạn ở Đà Lạt. Cùng thời gian này, một người quen của ông (không thân lắm) ở Sài Gòn, có cô “bồ nhí” 21 tuổi lỡ dính bầu 4 tháng. Ông ta năn nỉ Vũ Đức Nghiêm cho “cô em gái” được... lánh nạn một thời gian để chờ ngày khai hoa nở nhụy. Thông cảm cho hoàn cảnh oái oăm này, Vũ Đức Nghiêm đã đón cô gái về ở tại một ngôi biệt thự nằm trên ngọn đồi, nơi ít người qua lại. “Cô bé lỡ dại” này do không có kinh nghiệm nên chỉ ra đi với một cái... túi xách nhỏ xíu, Vũ Đức Nghiêm phải đích thân đi mua những vật dụng cần thiết cho chuyến “vượt cạn” của cô ấy từ cái khăn, chiếc tã... kể cả mang thức ăn cho cô hằng ngày.

“...Từ biết ơn, dẫn đến cảm phục con người hào hiệp chăm lo cho nàng, một người chưa hề quen biết, còn hơn cha của đứa trẻ đang nằm trong bụng nàng! Và một ngày nọ, người phụ nữ trẻ tuổi đã gục đầu lên ngực gã đàn ông 39 tuổi-một-vợ-bảy-con, khóc như mưa như gió! Rất có thể nàng khóc để trút hết nỗi đắng cay, tủi nhục vì bị tình nhân lừa dối. Có thể đó cũng là những giọt lệ vui mừng, cảm động vì nàng mơ hồ thấy dường như thuyền mình đã tìm được một bến đậu. Bến đậu, dù tạm bợ, vẫn còn hơn lênh đênh giữa dòng, trong cơn bão tố... Cuộc tình đã cuốn Vũ Đức Nghiêm vào trong, như một cơn lốc dữ dội...” 

Và, người “lôi” Vũ Đức Nghiêm ra khỏi “cơn lốc tình ái” đó chính là vợ ông. Bà ập vào căn phòng khi chồng bà đang quỳ bên cạnh giường xỏ vớ vào chân cho người yêu (trời Đà Lạt rất lạnh). Không ồn ào ầm ĩ, bà chỉ nhỏ nhẹ nói với chồng: “Anh ơi! Sếp gọi anh...”. Ông luống cuống đứng dậy, tần ngần rồi... ra khỏi nơi đó cùng với bà.

Chàng nghệ sĩ sau những ngày tháng xao lòng đã trở về với bổn phận làm chồng, làm cha, còn “người ấy” sau khi “mẹ tròn, con vuông” cũng đã bồng con đi về... nơi xa lắm. Mọi sự tưởng đã yên nhưng mỗi lần chàng lái xe ngang qua ngôi biệt thự màu hồng trên ngọn đồi quen thuộc ở Đà Lạt, những kỷ niệm xưa cũ lại ùa về khiến chàng nhớ khôn nguôi dáng dấp của nàng... Thế là Gọi người yêu dấu ra đời trong chất ngất nỗi nhớ thương.

“Gọi người yêu dấu xa vời. Mà lòng lưu luyến bồi hồi. Ngày biệt ly đành nhớ nhau thôi, khi chiều nhẹ rơi...”.

pic


No comments:

Post a Comment