Sunday, July 20, 2025

Không Buông Tay Với Cuộc Đời

Có người bạn thân của tôi sau khi đọc xong Áo Trắng Trên Cát, ánh mắt long lanh, giọng thì run run hỏi:
- Ủa, Mai chết rồi hả? Kết gì mà buồn muốn khóc, rồi đi lặng lẽ như phim Hàn.

Tôi nghe xong suýt sặc ngụm trà nóng. Phải bật cười, tôi đáp:
- Trời đất ơi, Mai không những sống, mà sống còn có hậu, có sẽ chồng, có con luôn đó!

Tôi viết Mai không phải để cô ấy nằm dài giữa cát như một chiếc lá rơi, cũng không để cô ngơ ngác đi vào cõi nhớ như mấy nàng thơ phim cổ trang. Không. Mai là cô gái biết buồn nhưng không để nỗi buồn nhấn chìm. Cô khóc, nhưng không đắm mình trong nước mắt. Cô bước đi, nhưng là để bước tiếp, chứ không phải bước ra khỏi cuộc đời.

Không đợi trăng lên mới sáng lòng,
Tự tay thắp lửa giữa hư không.
Người xưa khuất bóng, đau còn đó,
Vẫn ngẩng đầu đi, mắt vẫn trong.

Phụ nữ mà, đẹp cũng phải sống. Xấu càng phải sống. Đau thì ôm gối ngủ một bữa cho qua, sáng mai tỉnh dậy, vẫn phải đánh răng, nấu cơm, và đi làm. Chết thì dễ, sống mới là thử thách, mà Mai là kiểu phụ nữ không thích bỏ cuộc.

Và rồi, tôi cho Mai trở lại trong Ngày Mai Nở Hoa. Lúc đó, Mai không còn đứng dưới mưa như cô gái thất tình nữa. Cô mặc áo dài trắng, tay thêu hoa lan, đứng giữa vườn cải vàng rực, bên cạnh là anh Tín, người đàn ông biết nấu cháo và biết im lặng đúng lúc. Cô ấy không còn chờ ai nữa, không đòi hỏi ai phải yêu mình đến chết đi sống lại. Cô tự yêu mình, tự chăm sóc đời mình, và còn đặt tên con là “An”. Chà, cái tên này nói lên tất cả rồi còn gì!

Thật ra, viết Mai là tôi viết cho rất nhiều người phụ nữ quanh tôi. Có người từng đổ vỡ, từng mất niềm tin, nhưng rồi vẫn ngồi dậy, tô lại son, và nở nụ cười nhẹ như nắng. Họ sống và sống rất đẹp như Mai.

Cho nên, nếu ai đó còn thắc mắc: “Mai có chết không?”, tôi xin phép trả lời ngắn gọn và dí dỏm thế này:
Chết gì nổi, Mai còn phải tưới vườn, dạy học, rửa chén, nấu cháo, và cuối tuần đi chợ sắm sữa cho bé An! !

Vậy nên, Mai không chết. Mai nở hoa. Và bạn cũng thế, nếu bạn không buông tay với chính mình.

Áo trắng hôm xưa giờ mới may,
Cài hoa tím nhỏ giữa tàn mây.
Một tay bế bé, tay kia nắm,
Nụ cười rạng rỡ giữa vườn đầy.

Viết về Mai là một cách để tôi kể lại câu chuyện của biết bao người phụ nữ giữa đời thường, những người từng một lần ngồi thẫn thờ giữa bãi cát tâm hồn, tưởng như sẽ không thể bước tiếp, nhưng rồi vẫn âm thầm đứng dậy, lau khô nước mắt, và tự tay vun trồng lấy mùa hoa của mình.

Mai không phải là cổ tích, cũng chẳng là phép màu. Cô chỉ đơn giản là minh chứng cho một điều: Phụ nữ khi biết yêu lại chính mình, thì tự khắc sẽ rực rỡ. Không cần rêu phong quá khứ, không cần tô vẽ tương lai. Chỉ cần một trái tim biết tha thứ, một ánh mắt còn sáng, và một bàn tay biết nắm chặt hạnh phúc hiện tại.

Nếu bạn từng hỏi Mai còn sống không, thì tôi sẽ nói: Không chỉ sống, mà sống rất đẹp, rất sâu, và rất thơ.
Và nếu bạn cũng từng là một Mai nào đó, thì hãy tin rằng: Hoa của bạn rồi cũng sẽ nở. Vào đúng mùa. Đúng lúc. Và đúng người.


No comments:

Post a Comment