Bài thơ “Ngày Mai Nở Hoa” được viết dựa trên cảm xúc từ truyện ngắn cùng tên, như một lời thì thầm dịu dàng về hành trình trưởng thành của Mai, người phụ nữ đi qua tổn thương để tìm lại chính mình. Không ủy mị, không bi lụy, bài thơ là bản nhạc nhẹ nhàng, chan chứa hy vọng, nơi tình yêu không cần hứa hẹn, chỉ cần đủ chân thành. Từng câu thơ như một bước chân Mai đi, từ bãi cát cô đơn đến vườn cải vàng hạnh phúc. Mời bạn đọc chậm lại một nhịp để lắng nghe và cảm nhận.
NGÀY MAI NỞ HOA
Ngày xưa em bước qua chiều,
Tay ôm chiếc bóng, lòng nhiều bão giông.
Bãi cát in dấu chân không,
Áo dài trắng ướt, lạnh vòng tay xưa.
Một lần yêu, một lần thưa,
Tình tan như gió, hứa thửa như mây.
Em không khóc mãi tháng ngày,
Mà đi học lại, dựng xây chính mình.
Gặp anh, không hứa ba sinh,
Chỉ cùng nấu cháo, giữ tình nhẹ tênh.
Chẳng cần cưới hỏi linh đình,
Chỉ cần vườn cải nở bên hiên nhà.
Mai cài hoa tím nhành xa,
Áo thêu lan trắng, tóc thưa nắng chiều.
Em mỉm cười, bởi đã yêu,
Không còn chờ đợi, không nhiều xót xa.
Con chào đời giữa mưa sa,
Tên An em đặt, nghĩa là yên vui.
Bếp hồng, ánh mắt ngọt ngùi,
Một người biết lắng, một đời đủ êm.
Mai không viết nữa từng đêm,
Chỉ thỉnh thoảng lật trang mềm nhớ xưa.
Cảm ơn người đã rời mưa,
Để em đủ nắng, đủ mùa… nở hoa.
No comments:
Post a Comment