Tiếng đàn ngày cũ không còn vang lên từ căn gác trọ Sài Gòn năm ấy, nhưng chiều nay, nơi góc phòng tường vàng phai, một người đàn ông lại ngồi lặng. Chỉ có bóng đèn vàng và chiếc radio cũ, thứ chứng nhân của bao mùa thương nhớ, vẫn trung thành thủ thỉ cùng thời gian.
Anh ngồi đó, đôi mắt xa xăm như tiếng guitar trôi trong gió chiều Nguyễn Huệ, như mùi cà phê vỉa hè còn vương trên đôi tay người lãng tử năm xưa. Đêm rơi chầm chậm ngoài kia, còn bên trong phòng, ký ức rơi chầm chậm vào lòng.
Radio bật khe khẽ, tiếng hát cũ trôi ra, mềm như sương, man mác như nỗi nhớ không gọi thành tên. “Chiếc lá cuối cùng” cất lên với giọng Quỳnh Lan, người được mệnh danh “nữ hoàng phòng trà”, hát như giữ hơi thở cuối cùng của mùa Thu trong tay mình. Rồi “Tình nghệ sĩ”, “Gửi gió cho mây ngàn bay”, và những bản thu mang dáng hình Đoàn Chuẩn - Từ Linh… mỗi nốt rơi xuống đều mỏng như gió lướt qua vai người góa mộng, chạm vào vết thương tưởng như đã lành nhưng bỗng âm thầm nhói lên khi trời trở gió.
Radio bật khe khẽ, tiếng hát cũ trôi ra, mềm như sương, man mác như nỗi nhớ không gọi thành tên. “Chiếc lá cuối cùng” cất lên với giọng Quỳnh Lan, người được mệnh danh “nữ hoàng phòng trà”, hát như giữ hơi thở cuối cùng của mùa Thu trong tay mình. Rồi “Tình nghệ sĩ”, “Gửi gió cho mây ngàn bay”, và những bản thu mang dáng hình Đoàn Chuẩn - Từ Linh… mỗi nốt rơi xuống đều mỏng như gió lướt qua vai người góa mộng, chạm vào vết thương tưởng như đã lành nhưng bỗng âm thầm nhói lên khi trời trở gió.
Chị hát như người giữ hộ những giấc mơ đã tan, đốt ánh nến cuối cùng soi vào khoảng lặng giữa hai trái tim từng yêu. Giọng trầm ấm mà run run, như sợi khói bay tìm bờ vai cũ. Câu hát vừa buông, lòng đã đau, nhưng là cái đau dịu, cái đau sang, cái đau khiến người ta muốn được nhớ thêm một lần nữa.
Có đoạn đời đẹp quá, giữ lại hoài cũng đau. Có người đi ngang đời ta, mang theo mùi hoa dại, tiếng cười thanh xuân và lời hẹn gió bay. Ta giữ lại hoài, không phải để sống trong quá khứ, mà vì có những kỷ niệm đẹp đến mức không muốn buông, cũng chẳng đành lãng quên.
Có lẽ đàn ông cũng có cách buồn riêng của họ, không rơi lệ, không thở dài, chỉ lặng im ngồi bên chiếc radio cũ, để âm nhạc nói hộ lòng mình. Họ cất nỗi cô độc vào dáng ngồi, giấu niềm tiếc nuối trong ánh nhìn xa xăm, để một khúc ca đưa mình trở về nơi từng trẻ, từng yêu hết mình, từng tin rằng trái tim là thứ không biết mỏi.
Đêm rồi sẽ qua, radio rồi cũng tắt. Nhưng khoảnh khắc anh lặng nghe một bản nhạc xưa, thả hồn về những chiều vàng gió lộng, ấy là lúc tuổi đời thôi gõ cửa, và trái tim, dù từng thương, từng đau, vẫn âm thầm hát lại bài ca năm cũ.
Vì cuối cùng, ai rồi cũng cần một góc nhỏ để giữ lấy chút lãng mạn sót lại của đời mình.
Một bản nhạc,
Một nỗi nhớ,
Và một người, đã từng thương như thế.
Chiều nghiêng bóng xuống hiên xưa,
Radio hát khúc tình mưa một thời.
Anh ngồi lặng, gió chơi vơi,
Mùi sương lẫn khói… bồi hồi nhớ ai.
Sài Gòn mưa nhỏ đêm dài,
Tiếng đàn năm cũ còn hoài trong tim.
Áo người cũ, bước êm đềm,
Giờ như lá rụng bên thềm… lặng rơi.
Có yêu mới biết chơi vơi,
Có xa mới thấm một đời đợi mong.
Đàn ông buồn chẳng ai trông,
Ngồi nghe nhạc cũ, rót lòng vào mưa.
Gửi gió cho mảnh hồn thường,
Gửi mây níu lại chặng đường đã qua.
Một thời son trẻ mặn mà,
Giờ trong mắt chỉ còn ta… với đèn.
Thời gian rụng xuống mây đen,
Như câu hát cũ lệ chen khóc thầm.
Nếu mai phố hết mưa dầm,
Anh nguyền vẫn giữ nỗi ngầm thương xưa.
Như câu hát cũ lệ chen khóc thầm.
Nếu mai phố hết mưa dầm,
Anh nguyền vẫn giữ nỗi ngầm thương xưa.

No comments:
Post a Comment