Saturday, November 1, 2025

TẢN MẠN VỀ ĐÀN ÔNG

Đàn ông, nghe tưởng mạnh mẽ như núi non, mà thật ra có khi mong manh như chiếc lá cuối mùa. Người ta hay nói đàn ông sinh ra để gánh vác, để che chở, để làm bờ vai. Nhưng mấy ai chịu nhìn kỹ đôi vai ấy đôi khi cũng run lên trong gió đời, cũng mỏi đến mức chỉ muốn tựa vào một nơi bình yên nào đó, mà chẳng dám nói.

Đàn ông lớn lên từ tiếng kỳ vọng. “Con trai phải mạnh mẽ”, “đàn ông không được khóc”, “đàn ông thì phải bản lĩnh”. Họ học cách im lặng khi đau, cười khi buồn, và đứng thẳng khi tim muốn gục. Thế nên có lúc ta thấy họ lạnh lùng, thực tế, thậm chí vô tâm… nhưng đôi khi đó chỉ là cái áo giáp được khoác lên quá lâu để không ai chạm vào vết thương bên trong.

Đàn ông gánh chữ nặng trên đời,
Nén tiếng đau lòng lệ chẳng rơi.
Đêm lặng ngồi nhìn mây cách núi,
Khói trà man mác… mắt cay ơi.

Đàn ông khi thương thật lòng, ít nói nhưng làm nhiều. Họ không hứa hẹn hoa mỹ, cũng chẳng giỏi viết thơ tặng ai, nhưng sẽ lóng ngóng tìm cách giải quyết mọi chuyện, sửa từng cái chốt cửa, thay từng bóng đèn, gom từng ưu tư của người họ thương vào trong ngực mình. Cách họ thể hiện yêu thương, đôi khi chậm, đôi khi vụng về, nhưng lặng thầm và thật.

Có những đàn ông sống như mặt biển bình yên, sâu thẳm, đôi khi dậy sóng. Có người lại như ngọn lửa rực rỡ, bảo vệ, mà cũng dễ thiêu cháy chính mình. Có người chọn im lặng, chọn chịu đựng, và người đời lầm tưởng họ vô cảm. Nhưng thử nhìn vào ánh mắt vào lúc họ ngồi một mình sau ngày dài, sẽ thấy cả dãy núi trách nhiệm và những nỗi sợ không tên.

Gươm lạnh phong sương vẫn chẳng rời,
Giang hồ nợ nghĩa, bước đơn côi.
Bạc đầu thế sự cười như gió,
Một tấm lòng son chẳng đổi dời.

Thế giới thường đòi đàn ông phải mạnh, nhưng lại hiếm ai hỏi họ có mệt không. Chỉ cần một câu “anh ổn không?”, một cái chạm nhẹ lên tay, một ánh nhìn thấu hiểu… cũng đủ để họ thấy mình không đơn độc.

Đàn ông không cần hoàn hảo. Họ chỉ cần được xem là con người với sức mạnh và yếu đuối, với hy vọng và vấp ngã. Và khi gặp được người biết nhìn vào trái tim họ thay vì cái dáng vẻ “phải gồng”, họ sẽ dịu lại, hiền như mùa thu, và yêu bằng tất cả những gì chân thật nhất.

Phong cốt trượng phu giữa chốn đời,
Giấu niềm bi mật chẳng hề khơi.
Vai gánh gió bụi không lùi bước,
Một thoáng trăng lên… mắt lệ rơi.

Đàn ông , đôi khi chỉ mong có một nơi để bỏ áo giáp xuống, thở thật khẽ, và được là mình. Thiện tai, đời nếu hiểu được điều ấy, sẽ ấm lắm.


No comments:

Post a Comment