Em yêu dấu (và hay hờn dỗi) của anh,Em giận, trăng lu mảnh sáng sầu,
Anh buồn, thơ rớt nhịp canh thâu.
Nếu một lời xin tan mây mỏng,
Thì anh ngàn vạn nguyện nói đầu.
Thật lạ là hôm nay anh lại ngồi viết cho em một lá thư vào cái lúc lòng mình vẫn còn lơ lửng giữa buổi chiều chạng vạng, khi những đám mây như đang bắt chước tâm trạng em… cứ vu vơ, mỏng manh và chẳng chịu yên.
Anh biết, em hay nói rằng anh là người theo cảm xúc của em nắng lên là anh vui, mưa xuống là anh im lặng. Em bảo anh dễ bị cuốn theo cơn hờn dỗi vu vơ của em, dễ mềm lòng, dễ “đồng lõa” với nước mắt của em. Nhưng em à, có lẽ em không biết: không phải vì anh thiếu lập trường, mà vì anh yêu em.
Yêu một người là khi thấy nỗi buồn của họ quan trọng hơn cả cái tôi của mình. Là khi nghe họ trách oan mà không nỡ giận, chỉ muốn dỗ dành, chỉ muốn vuốt ve những bất an trong lòng họ, như dỗ một đứa trẻ đang mơ thấy điều gì đó rất đáng sợ.
Yêu em, nên anh chọn im lặng những lúc em nói nhiều.
Yêu em, nên anh cười trừ khi em lắc đầu bảo “ghét anh quá đi thôi”.
Yêu em, nên anh vẫn đọc tin nhắn em dài tới tận ba lần trăng tròn rồi lại âm thầm gõ từng dòng hồi đáp, sợ đánh sai một từ em không thích.
Anh không theo cảm xúc của em đâu, em ạ. Anh chỉ đang chọn đứng về phía em, khi em còn chưa kịp đứng về phía chính mình. Vì anh biết dù có trách móc anh thế nào, thì tim em vẫn đang cất tiếng gọi anh từ một nơi rất sâu, rất thật, rất mềm.
Nếu một ngày nào đó em thôi vu vơ, anh sẽ nhớ lắm. Vì anh biết, người không còn hờn dỗi nữa… là người không còn yêu nhiều như trước.
Thế nên, cứ trách anh đi em nhé. Anh vẫn ở đây một kẻ khờ dại nhưng chung tình, vẫn chọn đi lạc trong mê cung cảm xúc của em… như thể chẳng có lối nào khác đẹp hơn.
Yêu em,
Người chẳng giỏi lý trí nhưng rất giỏi nhớ em.