Monday, March 22, 2010

Tâm sự cái tách trà

 
Trước đây, tôi không phải là cái tách trà đâu, tôi là đất sét đỏ cơ. Rồi có một người đem tôi cuộn lại, đập dẹp ra, rồi nhào, rồi lại đập dẹp. Cứ như thế và tôi đã hét lên: “ Buông tôi ra”, nhưng ông ấy chỉ cười: “ Chưa được đâu!”.
Rồi ông ta lại đặt tôi lên một cái bàn xoay liên tục đến mức tôi chóng mặt quá phải kêu oai oái: ”  Dừng lại đi, tôi chóng mặt lắm”. Thế nhưng ông ta chỉ gất gù: “ Chưa đâu”. Rôi ông lại đặt tôi vào lò, nóng khủng khiếp. Tôi không hiểu sao ông la lại muốn hành hạ tội, đốt tôi. Tôi đập vào thành lò bôm bốp, nhưng rất lâu sau ông ta mới chịu mở ra: ” Chưa đâu, chưa được đâu!”.
Một lúc sau, tôi được ông ta lôi ra và đặt ngồi lên kệ và tôi nguội dần. “ Dễ chịu quá” . Nhưng chẳng được bao lâu, con người khó tính kia lại lôi tôi ra và lấy sơn vẽ lên khắp người tôi. Tôi không chịu được cái mùi ấy. Tôi gào lên: “ Dừng lại đi mà”, nhưng ông ta vẫn chỉ gật gù: “ Chưa đâu”.
Một lần nữa tôi lại bị đặt vào lò và lần này cái lò nóng gấp đội lần trước. Tôi sắp chết ngạt tới nơi. Tôi khóc , van xin, nhưng ông ta vẫn nói: “ Chưa đâu!”.
Tôi chẳng còn hy vọng và sẵn sàng buông tay đầu hàng. Đột nhiên cửa lò bật mở, ông ta bế tôi ra và cẩn thận đặt lên kệ. Ông đi đâu đó và khi trở lại, ông đưa cái gương lại trước mắt tôi: “ Nhìn mình xem”.
Tôi nhìn và chính tôi cũng phải thốt lên: ‘Đó không phải là mình được. Mình đẹp quá đi mất!”. Ông ta bây giờ mới nói: “ Con của ta, ta biết là bị nhào nặn là đau đớn lắm, nhưng nếu ta không làm thế, con sẽ khô đi và vô dụng. Ta biết bị xoay trên bàn nặn là chóng mặt lắm nhưng nếu ta ngừng lại con sẽ bị bở ra và méo mó bất thành nhân dạng, ta biết lò nung rất nóng và làm con rát bỏng nhưng nếu không vào trong đó, con sẽ mong manh và nứt vỡ. Ta biết bị sơn lên người thì mùi khó chịu lắm, nhưng nếu không làm vậy, con sẽ nhạt nhẽo chẳng có màu sắc nào trong đời cả. Nếu ta không đặt con vào lò nung thêm lần nữa thì con sẽ chẳng cứng và bền. Còn giờ đây, sau bao nhiêu khổ luyện, con là một sản phẩm hoàn chỉnh, đẹp như ta tưởng tượng ngay từ lúc đầu, tách trà nhỏ bé ạ !”
Tôi trờ thành một tách trà  đẹp như thế! Còn bạn, bạn có dám trở thành một tách trà đẹp như tôi không?
Chẳng hề khó khăn như chúng ta hằng nghĩ khi muốn thay đổi cuộc sống của mình. Những thất bại, những mất mát và cả những cuộc ra đi. Ngày hôm qua sẽ không còn nữa khi ta thay đổi. Sự thay đổi là điều tất yếu cho sự lớn lên là vậy.
“ Let yesterday go away” , hãy để ngày hôm qua xa đi, hãy tự thay đổi mình để thay đổi cuộc sống của mình. Để lớn lên …

11 comments:

  1. “ Let yesterday go away”! Chúc Bác Từ vui nhiều nhé! BTN có một số việc phải làm gấp. Chỉ đọc qua nhưng ý tưởng rất sâu sắc. Đây cũng là tác phẩm của bác à?
    Vâng! “ Let yesterday go away”! Để sống vui vẻ và yêu đời hơn!

    ReplyDelete
  2. “ Let yesterday go away” ,....okesalem !

    ReplyDelete
  3. Hồi nhỏ, đọc những câu chuyện nhân cách hóa những đồ vật bên cạnh mình, như chiếc bàn học, quyển tập, cây bút chì…mình rất thích. Trí óc trẻ con của mình lúc đó cũng tưởng tượng theo cuộc hành trình của chúng, thú vị và say mê.
    Hôm nay, BT vẽ nên cuộc hành trình của cục đất sét xấu xí, qua một thời gian nhào nặn, dưới bàn tay khéo léo của nghệ nhân có tâm huyết, cục đất sét đã trở thành đồ vật xinh xinh, có giá trị nhất định.
    Tự nhiên lại thích.
    Thanks BT nhé.

    ReplyDelete
  4. Cái chính là sự tôi luyện trong gian lao, khó khăn và thử thách. Nếu không có ngày hôm qua thì sẽ không có ngày hôm nay. Và nếu không có ngày hôm nay thì chẳng thể có gì ở ngày mai. Vậy nên ta hãy làm tốt công việc của ngày hôm nay.
    Phải sống thế nào để ngày hôm qua sẽ trở thành những kỷ niệm đẹp và ngày mai được ươm đầy những mầm hy vọng tốt đẹp......
    Những gì buồn rầu, chán chường.... của quá khứ hãy quên đi..Nhưng hãy giữ lại những gì tốt đẹp và vui tươi vì đó sẽ là những hành trang quý giá giúp ta biết đứng lên sau mỗi lần vấp ngã trong cuộc hành trình ở cõi tạm này......

    ReplyDelete
  5. bài này đến đúng lúc, đang bị cuôc sống nhào nặn xoay vòng vòng như dế và cũng đang hăng tiết như dế ...
    Cám ơn BT , bài học về sự chịu đựng gian nan rèn luyện để thành ...cái tách !
    Tuy vậy cũng nên giữ mình cho khéo , chỉ môt sơ sểnh cũng đủ tan nát cái đẹp mà mình đã đau đớn trui rèn mới có được !

    Nhẹ tay du`m em nhé cuộc đời !

    ReplyDelete
  6. Vâng! cái đẹp mong manh lắm! Nếu sơ sểnh thì tan nát hoặc thành chai đá...
    Trong khô cằn sỏi đá , xương rồng vẫn nở hoa...

    ReplyDelete
  7. Có nhiều sự thay đổi... làm xấu hơn, như đi phẫu thuật TMV đó BT... hehhhhe...

    ReplyDelete
  8. Hic hic hic....Ui! Sau những giờ vật vã đau đớn...mũi bị méo qua một bên....hic hic!

    ReplyDelete
  9. Răng nghe như chuyện ngụ ngôn rứa huynh? Ai hiểu răng cũng được hỉ! hihihi!!!!

    ReplyDelete
  10. Những kỷ niệm không vui, muốn quên thì không nên nhắc đến nữa!

    ReplyDelete
    Replies
    1. Bàn tay con người có thể làm nên tất cả

      Delete