Sáng nay soi gương, tôi không tìm khuyết điểm, tôi tìm người bạn cũ đã đi cùng tôi suốt bao năm cuộc đời.
Tóc có lưa thưa, bụng có hơi phình, nhưng ánh mắt thì vẫn tinh anh, một kiểu tinh anh sau khi trải qua vài chục mùa gió thổi ngang đời.
Tôi nhìn vào gương, thấy một người đàn ông không hoàn hảo nhưng chân thành.
Đã từng sai, từng dở, từng đau, từng yêu sai người và cũng từng tha thứ cho cả những kẻ không xin lỗi.
Anh ấy, người trong gương, là một chiến binh không giáp trụ, nhưng vẫn kiên trì đi qua đủ loại bão giông.
Ngày xưa, tôi thích gây ấn tượng với thế giới.
Giờ chỉ cần gây thiện cảm với chính mình.
Ngày xưa, sợ già, sợ xấu, sợ cô đơn.
Giờ chỉ sợ không sống thật, không ngủ ngon, và không còn cười tự nhiên.
Tôi ngắm mình lâu hơn, không phải để chỉnh tóc hay lấy mụn, mà để nói nhỏ với người trong gương:
“Cảm ơn mày, vì vẫn đứng đây, nguyên vẹn, dù từng có lúc tưởng như không thể tiếp tục.”
Tôi mỉm cười, chụp một tấm hình không filter, không ánh sáng ảo.
Tôi đăng vào tim mình, với dòng chú thích:
“Đây là người đàn ông tử tế nhất mà tôi từng học cách yêu lại từ đầu.”
Và tôi làm một bài thơ nhỏ, kèm theo như món tráng miệng cho buổi sáng an nhiên:
Gió có thổi, tóc có bay,
Gương có nhòe, mắt vẫn cay.
Không cần đẹp, chỉ cần thật,
Một nụ cười, là đủ hay.
Vì cuối cùng, điều quý giá nhất không nằm trong gương. Nó nằm ở ánh mắt tôi nhìn chính mình, có bao dung, có cảm thông, có đủ thương để không bỏ rơi bản thân dù là trong bất kỳ phiên bản nào.
No comments:
Post a Comment