Tuesday, July 22, 2025

“MỘT LẦN NỮA, ĐƯỢC YÊU” - Tập 4

Khi gió ngược trở lại

Từ sau đêm thức trắng bên ly rượu và những lời chưa từng dám thổ lộ, Dũng - Phú - Chế dần trở nên thân thiết, như ba người anh em thất lạc cùng tìm lại nhau giữa ngã rẽ đời. Họ gọi mình là “ba người đàn ông gãy gánh” một cách đùa cợt pha lẫn cay đắng. Mỗi người một hoàn cảnh, một nỗi đau riêng, nhưng đều gặp nhau ở điểm chung: cô độc và chênh vênh trong đoạn đời tưởng như đã được lập trình sẵn.

Họ quyết định làm mới bản thân. Việc đầu tiên là thay đổi diện mạo. Chế vứt bỏ chiếc sơ mi đã sờn vai, lần đầu tiên khoác lên người chiếc áo khoác da bóng loáng. Phú cạo sạch bộ râu lởm chởm từ thời sinh viên, như bỏ lại cả một phần quá khứ. Riêng Dũng, người vốn luôn chỉn chu bắt đầu nới lỏng cà vạt, để mình cười nhiều hơn, bớt gồng mình sống theo lịch trình nghiêm ngặt.

Ba bóng chiều nghiêng giữa tiếng ca,
Chuyện xưa kể lại hóa lời hoa.
Tuổi trẻ lắng nghe đời trầm lặng,
Ngỡ như truyện cổ bước ra mà.

Buổi tối, họ ghé vào những quán cà phê acoustic, các lounge có ánh sáng ấm áp và nhạc sống dịu dàng. Có khi lại tạt vào công viên, nơi giới trẻ tụ tập ca hát, trò chuyện. Họ không cố tỏ ra trẻ trung. Họ chỉ muốn hiểu vì sao người trẻ có thể cười giòn như thế, trong khi ba người đàn ông đi hơn nửa cuộc đời lại cảm thấy u ám đến vậy.

Một tối, cả ba đến công viên trung tâm. Một nhóm bạn trẻ đang đàn hát, giọng nói cười rôm rả. Dũng, Phú và Chế tiến lại gần, ánh mắt lấp lánh sự tò mò. Một cô gái tóc nhuộm đỏ rực nhìn họ, nghiêng đầu hỏi:

- Ba chú tìm ai vậy?

Phú cười, lắc đầu:

- Không tìm ai cả. Tụi chú chỉ tìm chút tiếng cười. Cho tụi chú ngồi ké một lát được không?

Không khí bật cười thoải mái. Cả nhóm trẻ dễ dàng chấp nhận ba người lạ như thể họ là khách mời của một buổi tiệc thân mật. Họ nghe chuyện đời từ ba người đàn ông, như nghe một cuốn tiểu thuyết vừa buồn vừa kịch tính. Chế kể chuyện một lần bắt gặp vợ cũ tay trong tay người khác ngoài sân vận động. Phú chia sẻ về cú sốc phát hiện nhóm máu con gái khác biệt. Còn Dũng chỉ im lặng mỉm cười.

Một cậu trai trêu chọc:

- Chú Dũng ơi, ly dị cả năm rồi, có “chuyện ấy” với ai khác chưa? Nói thật nha, ai xạo là không được tiếp đãi lần sau đâu!

Tiếng cười rộ lên. Cả nhóm vỗ tay hò hét:

- Nói đi! Nói đi!

Dũng gãi đầu, mặt đỏ ửng. Một lát sau, anh đứng dậy giơ tay, nghiêm trang như tuyên thệ:

- Tôi nói thật. Cả đời tôi chỉ làm chuyện đó với vợ thôi. Trước ly hôn hay sau ly hôn, chưa từng có ai khác.

Không gian bật cười, có tiếng huýt sáo trêu ghẹo. Nhưng Dũng thì cười thành tiếng, một tiếng cười trong trẻo, lâu rồi mới bật ra từ nơi sâu kín nhất.

Gió ngược quay về lay nhánh hoa,
Ai nằm bất động giữa phong sa?
Tình xưa rơi vỡ trên tay mỏng,
Một tiếng "em ơi" hóa lệ nhòa.

Ngay lúc ấy, điện thoại anh reo. Một số lạ.

- Anh Dũng phải không ạ?

- Tôi đây.

- Anh có quen một người tên Hạnh?

Dũng đứng khựng lại. Trái tim anh đập mạnh.

- Phải… Có chuyện gì vậy?

- Anh đến bệnh viện ngay nhé. Cô ấy mới được đưa vào cấp cứu.

Dũng chưa kịp hỏi gì thêm. Anh gập máy, giật lấy áo khoác rồi lao đi. Chỉ kịp thốt hai từ “Hạnh, bệnh viện!” rồi phóng vụt qua ánh đèn phố, bỏ lại sau lưng hai người bạn sững sờ.

Bệnh viện giữa đêm sáng loáng ánh đèn lạnh lẽo. Dũng lao vào quầy tiếp tân, liên tục lặp lại tên “Hạnh” như một phản xạ. Một y tá dẫn anh đến phòng cấp cứu. Trên giường bệnh, Hạnh nằm lặng, sắc mặt tái nhợt, cơ thể mảnh mai phủ đầy dây truyền và máy móc.

Anh đứng lặng. Trái tim như vừa hụt nhịp.

- Cô ấy bị sao vậy? Anh thì thào.

- Viêm ruột thừa cấp tính. Cô ấy ngất ngoài đường, có người đưa vào. Bị đau mấy hôm mà không chịu đi khám, y tá đáp, giọng nhỏ nhẹ.

Một người phụ nữ trung niên tiến đến, nhận ra anh.

- Anh là Dũng phải không? Tôi là đồng nghiệp của Hạnh. Cô ấy mệt cả tuần rồi, vẫn cố đi làm. Bảo là không muốn phiền ai…

Dũng nắm chặt tay. Một cơn nhói buốt xuyên qua ngực. Sao cô ấy luôn im lặng chịu đựng? Sao khi còn bên nhau, anh lại không thấy hết những nỗi niềm ấy?

Chạm nhẹ bàn tay gầy guộc xương,
Nghe tim nhói buốt giữa màn sương.
Một đời chỉ đủ yêu một bóng,
Chẳng tiếc yêu em, dẫu đoạn trường.

Anh ngồi xuống bên giường, nắm lấy bàn tay gầy guộc, lạnh và mềm như giấy.

- Em ơi… Tỉnh lại đi. Dù ta không còn là vợ chồng nhưng anh vẫn là Dũng – người đàn ông chỉ biết yêu mình em.

Một làn gió nhẹ lùa qua cửa sổ phòng bệnh. Ngoài kia, gió đang nổi. Nhưng trong lòng Dũng, sóng đã thôi cuộn. Không còn giận dữ, không còn trách móc. Chỉ còn một tình yêu lặng thầm, kiên trì và thật lòng đang trở lại.

No comments:

Post a Comment