Cuộc đời này không thiếu nỗi buồn, chỉ là mình có chọn gặm nhấm nó mãi hay không. Riêng mình, một nụ cười dù là từ một người xa lạ trên phố, hay từ ánh mắt trẻ thơ, hay chính mình đứng trước gương mỉm cười cũng đủ làm ngày hôm đó đáng sống hơn. Có khi, chỉ cần thấy mẹ cười, con cười, bạn bè cười là mình đã sống thêm được một ngày vui rồi.
Cười giữa bao la cõi thế gian,
Dẫu đời dâu bể, dẫu cơ hàn.
Hoa tâm vẫn nở trong thinh lặng,
Đóa ngát hương thiền tự tại an.
Nụ cười không làm mất gì cả, nhưng lại làm nên tất cả. Nó không khiến mình hết bệnh, nhưng giúp mình có thêm năng lượng để chống lại bệnh tật. Nó không làm biến mất áp lực, nhưng làm mình nhẹ lòng hơn để vượt qua nó. Mỗi khi thấy ai đó cười thật lòng mắt long lanh, miệng hé mở mình thấy cuộc đời này vẫn đáng yêu, vẫn tươi đẹp, vẫn có lý do để tiếp tục cố gắng.
Mình học cách cười mỗi ngày, ngay cả khi lòng chưa vui trọn vẹn. Không phải giả tạo, mà là tự xoa dịu bản thân. Mình cười để không phải khóc, cười để không bị gục ngã, và cười như một lời cam kết: “Tôi vẫn ổn. Tôi sẽ ổn.”
Gió đùa sợi tóc, nắng ban mai,
Cười giữa nhân gian, chẳng ngại ai.
Hoa nở nghiêng mình chào nắng sớm,
Ta buông sầu cũ, nhẹ đôi vai.
Thật ra, sống vui không cần gì nhiều chỉ cần một nụ cười đúng lúc. Thế nên, nếu ai đó hôm nay làm bạn cười, hãy biết ơn họ. Còn nếu không có ai, hãy tự cười với chính mình. Biết đâu, chính nụ cười ấy sẽ giúp bạn sống thêm một ngày thật an nhiên và trọn vẹn.
No comments:
Post a Comment