Tháng Tám khẽ khép lại, để lại dư âm của tiếng ve rơi vào miền ký ức, của cơn mưa cuối Hạ còn đọng giọt trên vai áo. Và kia, tháng Chín ghé đến như một bản tình ca dịu dàng của đất trời. Trong làn gió mới, hương trời lan tỏa, thoảng ngát mùi hoa sữa, hoa lan, quyện vào từng nhịp thở khiến lòng người bâng khuâng. Có lẽ, chỉ riêng mùa Thu mới đủ sức khơi dậy nơi thi nhân những vần thơ lãng mạn, những nỗi niềm khắc khoải mà ngọt ngào đến vậy.
Tháng Chín, tháng của những ngày Thu chín tới. Trời xanh cao, mây trắng vờn bay, nắng vàng không còn gắt gao mà nghiêng nghiêng dịu nhẹ, như ánh mắt tình nhân buông lơi. Đường phố ngập lá vàng, từng bước chân đi nghe như có nhạc. Thi sĩ nào chẳng say mê khi mùa này gõ cửa? Cái đẹp của Thu trong tháng Chín không rực rỡ, cũng chẳng ồn ào, mà thầm thì, lắng đọng, giống như câu thơ ngân dài trong tâm hồn kẻ mộng mơ: “Tháng Chín, em nghiêng về phía anh, như nhành cúc vàng nghiêng về phía nắng.”
Tháng Chín còn khởi đầu bằng Ngày Lễ Lao Động, một khoảnh khắc để con người nhìn lại giá trị của cần lao, của mồ hôi và khát vọng dựng xây. Giữa hương Thu lãng đãng, ta càng thấm thía niềm tri ân dành cho những bàn tay lao động đã góp phần làm nên cuộc sống.
Rồi trong dòng chảy ký ức của tháng này, bóng dáng ngày 11/9 lại hiện về. Một ngày để nhắc nhớ thế giới về sự mong manh của hòa bình và sự cần thiết của tình người. Giữa sắc Thu hiền hòa, con tim lại bồi hồi mong ước: ước chi nhân loại biết yêu thương nhiều hơn, để bớt đi những chia lìa, mất mát.
Tháng Chín đến, mang hơi thở mới, nhưng vẫn gieo vào lòng người chút hoài niệm. Nó như trang sách tiếp nối, vừa mở ra hứa hẹn, vừa nhắc nhớ ta biết trân trọng những tháng ngày đã qua. Hãy để tháng Chín là mùa của thi ca, của tình yêu, của những giấc mộng dịu dàng, để hương trời lan tỏa chạm đến từng ngóc ngách tâm hồn.
Tháng Chín Về
Tháng Chín về, hương trời như rót ngọc,
Lá rụng vàng gieo khúc nhạc tình Thu.
Nắng nghiêng nhẹ theo từng bước phiêu du,
Gió dìu dặt ru hồn trong mộng ảo.
Sương giăng lối, lấp mờ hồn thu thảo,
Ngõ nhỏ buồn, ai vội bước xa xăm.
Mắt người đợi vương vấn cõi trăm năm,
Nghe nhung nhớ rơi đầy trên phiến đá.
Bờ sông cũ, lục bình trôi bến lạ,
Khói cà phê nghiêng ngả dáng Thu sang.
Thi nhân viết vần thơ tựa mây vàng,
Đem dâng tặng nàng thơ đang thầm đợi.
Tháng Chín hát khúc tình say diệu vợi,
Lời mộng mơ ca ngợi chốn nhân gian.
Một mùa Thu thắp sáng cõi mơ vàng,
Cho duyên kiếp ngát hồn trong thi tự.
Chào tháng Chín - chào mùa Thu đang độ rực vàng!
No comments:
Post a Comment