Tuesday, August 19, 2025

Thơ trào phúng

Gửi một nơi vô cùng cục bộ

Có những thằng nói phét còn hơn cuội,
Mồm như bô toang toác như chậu thau,
Não thì như bé tẹo hạt cải rau,
Lại khoe chữ tưởng mình là thiên cổ.

Lúc mở miệng cứ vung tay thánh bố,
Câu với từ toàn khói đặc mây mù,
Kẻ khôn nghe thì nhếch mép cười ru,
“Thằng nhãi ranh bày trò như khỉ múa.”

Thích khoe khoang vài câu to đao búa,
Đem văn chương làm hợm hĩnh bình phong,
Ai nhìn kỹ thì lắc đầu ngán mòng:
“Thằng hề rởm gỏi khua tay múa mép.”

Nói một đằng rồi quay lưng bọp bẹp,
Thấy lợi danh là ngoạm chặt như cua,
Miệng thì rao nhân nghĩa, đạo, vua,
Tay thì cào cấu thiên hạ như chớp.

Ngồi chém gió tưởng mình tài dễ đớp,
Thấy cái gì cũng vơ vĩnh làm thơ,
Ngỡ thiên hạ là một đám mù mờ,
Ai dè chỉ thêm tiếng cười… chó sủa.

Kẻ gian manh cuối cùng rồi cũng lúa,
Thói điêu ngoa gãi ngứa tai bao lâu,
Ngậm máu phun cũng chẳng qua cái đầu,
Để tiếng xấu đời đời nghe đắng ngắt.

Rồi mai mốt thiên hạ phang thẳng mặt,
“Đồ ba hoa, mày chỉ giỏi làm trò!”
Đời khinh bỉ chém gió tựa quạt mo,
Chỉ đáng quẳng cho đàn chó hoang gặm.


No comments:

Post a Comment