Có những đêm thu, gió khẽ luồn qua kẽ lá, trăng mờ ẩn hiện sau hàng cây, và đâu đó vang lên “khúc nhạc tình yêu” dịu ngọt. Giữa không gian tĩnh lặng ấy, từng nốt nhạc như chạm vào những góc sâu nhất trong tim người, gợi lại bao ký ức đã qua, những yêu thương tưởng chừng ngủ quên nay lại bừng thức. “Khúc nhạc tình yêu vang lên trong đêm mùa thu” không chỉ là giai điệu của âm thanh, mà là bản hòa âm của cảm xúc, nơi nỗi nhớ hòa quyện với niềm yêu, nơi hơi sương mùa thu mang theo sự lãng mạn, nhẹ nhàng mà sâu lắng. Ở đó, tình yêu trở nên trong trẻo, chân thật, và mỗi nhịp tim lại hóa thành tiếng đàn ngân nga giữa đêm thu tĩnh lặng.
Dạ Khúc Tình Thu
Gió hát bên hiên buổi ngả chiều,
Mây trôi lờ lững gợi tình yêu.
Lá úa rơi đầy như nỗi nhớ,
Trăng vàng soi bóng giọt cô liêu.
Hồ nước lặng im nhớ bóng người,
Thuyền ai thấp thoáng phía xa khơi.
Nghe thu khẽ gọi hồn se sắt,
Một khúc tình xưa vọng cuối đồi.
Hương sữa thoảng qua theo gió lay,
Tơ trời rơi nhẹ giữa mây bay.
Em về lặng bước song thưa vắng,
Nghe trái tim mình ngỡ đã say.
Mưa nhỏ giăng mờ bên lối xưa,
Người đi biền biệt mộng dư thừa.
Dạ khúc ngân lên trong lặng lẽ,
Ru hồn thu vỡ giữa đêm mưa.
Ánh nguyệt vờn mây gợi ý thơ,
Đêm tàn khép lại cuộc tình mờ.
Ngàn năm gió vẫn ru hoài niệm,
Dạ khúc thu sầu vọng tiếng tơ.
Khi khúc Dạ Khúc Tình Thu khép lại, cũng là lúc lòng người lắng xuống. Tình yêu có thể phai, kỷ niệm có thể nhạt, nhưng những rung động chân thành thì vẫn ở lại. Thu đi, nhưng cảm xúc còn vương. Và có lẽ, chính trong cái buồn man mác ấy, ta nhận ra một điều giản dị mà sâu sắc: biết yêu, biết buông, cũng là biết sống trọn với đời.
No comments:
Post a Comment