Monday, October 20, 2025

THƠ TÌNH THÁNG 10

Tháng Mười về, nhẹ như hơi thở của thu, mơn man trên từng tán lá, gợi lên một cảm xúc vừa quen, vừa lạ. Gió không còn nồng nàn như hạ, mà man mác, đủ để người ta chợt muốn ngồi lại, lặng nghe tiếng lòng mình trôi theo nhịp lá rơi. Tháng Mười là mùa của nỗi nhớ, của những yêu thương chín muộn, của những cái nắm tay tưởng đã buông nhưng vẫn ấm nồng. Trong hơi thu ấy, có hương cốm mới, có chút se sắt trong làn sương mỏng, và có cả ánh mắt người xưa thoáng qua như giấc mộng.

“Thơ Tình Tháng 10” ra đời như một nốt nhạc dịu dàng giữa khung trời vàng ươm ấy. Mỗi câu thơ là một làn gió nhỏ, khẽ chạm vào hồn người, để ai đó thấy lòng mình mềm lại, thấy tình yêu bỗng hóa thành mùa, nhẹ mà sâu, buồn mà đẹp, xa mà vẫn rất gần.

Thơ Tình Tháng 10

Tháng mười gió nhẹ qua đêm,
Lá vàng rơi khẽ bên thềm chiều thu.
Anh về hong nắng sương mù,
Nghe hương cốm mới như ru hẹn thề.

Trăng nghiêng vờn ánh đam mê,
Mắt em hơ ấm vỗ về hồn tôi.
Tóc bay lẫn khói mây trời,
Tựa như thu đến ta ngồi gần hơn.

Lá me rơi nhẹ chập chờn,
Như trao nửa nụ môi hờn năm xưa.
Thu bay lất phất hạt mưa,
Để ta nhớ mãi những mùa yêu thương.

Đường quen nhịp gót vấn vương,
Giọt rơi lấp lánh đem nương nỗi sầu.
Em đi áo mỏng phai màu,
Để hương thu đọng qua cầu gió bay.

Hoàng hôn tím ngắt chân mây,
Nghe tim ai khẽ vỡ đầy tương tư.
Tháng mười vẽ giấc mộng hư,
Cho ta say giữa trời thu dạt dào.

Tháng Mười rồi cũng sẽ qua, như những chiếc lá thu lặng lẽ rời cành. Nhưng tình yêu, như trong “Thơ Tình Tháng 10”, vẫn ở lại, ấm áp và dịu dàng. Giữa dòng đời hối hả, ta vẫn mong giữ được một khoảng lặng, để nhớ, để thương, để mỉm cười với những ký ức dịu êm. Bởi đôi khi, chỉ một cơn gió thu khẽ thoảng qua thôi, cũng đủ đánh thức cả một trời yêu đã ngủ trong tim.

No comments:

Post a Comment