Có những loài hoa không cần kiêu sa giữa phố, cũng chẳng đòi khoe sắc bên hồ gương, vậy mà chỉ cần đứng lặng bên góc vườn, người ta đã thấy lòng mình mềm lại. Hoa thược dược là một trong những điều giản dị ấy, không vồn vã, không ồn ào, nhưng luôn nở đúng lúc trái tim ta cần một điểm tựa bình yên.
Bông thược dược trước mặt kia, màu cam pha vàng như mảnh nắng sót lại sau ngày dài, như giọt hoàng hôn rơi chậm trên mái nhà cuối thu. Cánh hoa xoè ra từng lớp, vừa mềm vừa sắc, giống nụ cười của ai đó từng đến trong đời ta bằng hơi ấm dịu dàng nhưng để lại dấu ấn đủ làm tim rung theo. Không rực rỡ như hướng dương, chẳng thơm lừng như mẫu đơn, thược dược chỉ lặng lẽ tỏa sáng bằng cái duyên rất riêng, thứ duyên của người hiểu rằng đẹp không cần tranh giành, chỉ cần hiện diện đủ lâu để ai nhìn cũng thấy thương.
Người ta bảo thược dược là loài hoa của sự biết ơn, của tình cảm lâu bền. Có người lại bảo nó là hoa của nỗi nhớ thanh lịch, nhớ mà không níu, buồn mà không bi lụy. Có lẽ đúng, hoa này giống hệt một ký ức đẹp, ta cất nó rất sâu, nhưng thỉnh thoảng, khi nhìn thấy sắc cam ngập nắng như thế này, trái tim vẫn khẽ se thắt, rồi dịu ra.
Hoa thược dược thường nở vào mùa cuối hạ đầu thu, cái mùa khiến con người ta hay “giật mình nhớ nhau”. Khi trời dịu lại, lòng người cũng lắng xuống, và những gì từng tưởng đã quên lại bước về như tiếng gió thổi qua kỷ niệm. Hoa này hợp để tặng cho người từng đi cùng mình một đoạn đường, hợp để đặt trong chiếc bình gỗ mộc mạc trên bàn, hợp để nhìn vào mỗi buổi sáng cà phê và tự hỏi: “Hóa ra yêu thương không mất đi, chỉ đổi hình dạng để trở thành sự trân trọng.”
Nếu đời là dòng chảy không ngừng, thì hoa thược dược là khoảnh khắc ta dừng lại để thở, để nhớ, để mỉm cười với những điều từng làm ta rung động. Nó nhắc ta rằng lòng người dù mạnh mẽ đến đâu cũng cần chút mềm mại. Như cánh hoa kia, mạnh mẽ vươn lên giữa đá sỏi, nhưng vẫn giữ được vẻ trong trẻo đến nao lòng.
Hoàng nhật phơi hương sắc ngát vườn,
Thược dược nghiêng mình giữa gió vươn,
Sắc ngọc chẳng cầu ai tán tụng,
Đơn thuần rực rỡ, ấm như ơn.
Hoa không nói, mà lòng mình hiểu. Chỉ cần nhìn thôi, đã đủ thấy một mùa đẹp đang nở trong tim.

No comments:
Post a Comment