Sunday, November 16, 2025

TIỄN EM VỀ NƠI ẤY

Có những cuộc hạnh ngộ đến rất nhẹ, như thể chỉ cần một cơn gió heo may ghé ngang là lòng người đã biết rung lên. Nhưng cũng có những phút chia tay lặng như bóng chiều rơi, để lại trong tim một khoảng trống dịu dàng mà không gì lấp đầy được. “Tiễn Em Về Nơi Ấy” là khoảnh khắc ấy, khi bàn tay chưa kịp siết đã phải buông, khi ánh mắt còn muốn giữ đã hóa thành nét nhìn tiễn biệt. Không bi lụy, không đau thương gào xiết, bài thơ mang nỗi buồn trưởng thành, buồn của người đã hiểu rằng chia xa cũng là một phần của yêu thương. Mỗi hình ảnh trong thơ là một nấc ký ức, để người ở lại vừa nhớ, vừa thương, vừa thầm mong một ngày gió đổi mùa, hoa lại nở, và dòng thời gian đưa hai tâm hồn gặp lại nhau ở bờ kỷ niệm.

Tiễn Em Về Nơi Ấy

Tháng mười một tiễn em về nơi ấy,
Màu nắng chiều còn đọng cuối chân mây,
Con chim quyên hát nốt khúc chia tay,
Anh đứng lặng giữa dòng thu thổn thức.

Từ bến nhớ heo may vừa tỉnh giấc,
Bước em xa nghe gió cũng ngập ngừng,
Phố sáng đèn dọi cố chút bóng lưng,
Như níu lại bóng người thương vừa khuất.

Mùi hương cũ bên em còn phảng phất,
Vương vào tim chẳng biết cách rời tay,
Tia nắng tàn rớt lại ở nơi này,
Anh giữ lấy để mùa sau sưởi ấm.

Đã hạnh ngộ nên chia ly cũng thắm,
Duyên mỏng manh nhưng nghĩa nặng trời trao,
Em đi nhé, nhưng vẫn giữ ngọt ngào,
Mai gió lại thở vào mùa gặp gỡ.

Tháng mười một khép đôi hàng lá vỡ,
Tiễn bước em mà lòng vẫn dạt dào,
Dẫu xa cách phủ trắng cả chiêm bao,
Anh vẫn đợi một ngày em trở lại.

“Tiễn Em Về Nơi Ấy” khép lại như một lời thì thầm gửi vào hư không, không thúc ép, không đòi hỏi, chỉ giữ lại sự thủy chung của một trái tim biết chờ. Chia tay ở đây không phải dấu chấm hết, mà chỉ là một dấu lặng trong bản nhạc tình còn dang dở. Bởi ai biết được, giữa vòng xoay của tháng ngày, duyên có khi chỉ tạm ngủ, để rồi thức giấc trong một sớm mai bất ngờ. Và người ở lại, với niềm tin rất hiền, vẫn đợi một ngày em trở lại.

No comments:

Post a Comment