Có những chiều thu buông xuống, lòng tôi lại lặng đi trong tiếng nhạc trầm buồn của Tâm Khúc Tình Thu. Một bản nhạc không lời, nhưng lại có quá nhiều điều muốn nói. Nó như chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa của ký ức nơi ánh mắt, nụ cười, và những lời hẹn năm nào vẫn còn lấp lánh đâu đó giữa khoảng trời vàng úa.
Tôi không biết vì sao mỗi khi thu về, trái tim mình lại dễ mềm đến thế. Chỉ cần một cơn gió thoảng, một tiếng lá rơi, hay một giai điệu quen thuộc, là nỗi nhớ lại ùa về dịu dàng mà da diết. Có lẽ ai trong đời cũng từng có một “tâm khúc” của riêng mình: một người, một nơi, hay một buổi chiều chưa kịp nói lời tạm biệt.
Tôi vẫn thích cái cách mùa thu đi chậm như thể muốn cho người ta thêm thời gian mà nhớ, mà thương, mà cất lại chút ấm áp giữa lòng đời hối hả. Tâm Khúc Tình Thu đối với tôi không chỉ là một bản nhạc, mà là một khoảng lặng để soi lại chính mình, nơi có nỗi buồn nhẹ như khói, có niềm yêu chưa tắt, và có cả sự bình yên trong những điều đã qua.
Thu đến rồi đi, nhưng khúc tình ấy … vẫn còn ngân mãi trong tim.
Tâm Khúc Tình Thu
Chiều xuống ven hồ ánh mắt ai,
Mây vờn lối nhỏ gió ru dài.
Hoa tàn vẫn gợi hương quen cũ,
Lá úa còn vương mộng sắc phai.
Dưới bến con thuyền buồn lặng lẽ,
Trên cao vạt nắng cuối nghiêng vai.
Đâu đây khúc nhạc sầu muôn dặm,
Tâm khúc tình thu vọng bóng mai.