Tháng Bảy đến không ồn ào, không vội vã. Giữa cái nắng hanh hao của những ngày hè, người ta bất chợt nhớ về một dáng hình dịu dàng cô gái bước ra từ nỗi nhớ, từ kỷ niệm, từ một thời trẻ dại. Không rực rỡ như những cánh hoa phượng cuối mùa, cũng chẳng náo nức như tiếng ve gọi hạ, cô chỉ lặng lẽ đi qua, để lại trong lòng người một vệt sáng dịu êm như nắng sớm.
Đó là cô gái tháng Bảy, người không ồn ã giữa đời, nhưng lại đủ tinh tế để khiến trái tim ai đó rung lên một nhịp rất khẽ. Gặp cô là gặp một khoảng trời an yên, một góc mát cho tâm hồn giữa những ngày oi ả. Và rồi, khi cô đi qua, người ta mới chợt nhận ra… tháng Bảy không chỉ có nắng và mưa, mà còn có cả một nỗi nhớ mang hình bóng của cô.
Tháng Bảy về gió đung đưa,
Gọi tên cô gái năm xưa trở về.
gót nhẹ lay suối tóc thề,
Mắt cười tay khẽ vân vê áo tà.
Nàng không rực rỡ kiêu sa,
Chỉ là ánh sáng chan hoà ban mai.
Đi qua phố nhỏ mưa dài,
Mang theo hơi ấm thổi hoài vào tim.
Giữa ngày oi ả lim dim,
Giọng nàng khe khẽ như chim thì thào.
Người ta chẳng nhớ chiều nao,
Tháng bảy cô gái năm nào là đây .
Dẫu đời mấy bận đong đầy,
Vẫn là cô gái thân gấy như xưa.
Một đời chẳng thích đón đưa,
Chỉ mong người nhớ nắng vừa ghé qua…
Tháng Bảy rồi cũng sẽ đi qua, như bao tháng khác trong năm.
Nhưng bóng dáng cô gái ấy, dịu dàng, mỏng manh và thầm lặng vẫn còn vương lại trong những ngày mưa nắng đan xen.
Có những người không cần ồn ào để khiến ta nhớ, chỉ cần một lần ghé qua... là đủ để lòng ai đó giữ mãi một vệt nắng rất riêng.