Sunday, October 30, 2022

Một Cõi Đi Về

Trịnh Công Sơn gửi gắm “Một Cõi Đi Về” đến người nghe như một lời nhắn nhủ ai rồi cũng sẽ đến lúc về với đất mẹ, mỗi người hãy thoát ra khỏi những sân si hờn giận, vượt núi cao biển rộng, vượt lên cả cái tôi ngất trời để không bị mê hoặc bởi những bến đỗ khắc nghiệt của cuộc đời. 

Tuyệt phẩm “Một Cõi Đi Về” của Trịnh Công Sơn như một nốt lặng chứa đựng bao triết lý thâm sâu của nhà Phật để mỗi người nghe đều sống chậm lại, có một cái nhìn khác về hành trình đi về của cuộc đời mình.

Những bước chân vội vã chậm lại hơn để hiểu thêm sự đời, những ai đang chậm hoặc dừng chân lại nghỉ thì bắt đầu nghĩ nhiều hơn về những điều ý nghĩa trong cuộc sống, sống hạnh phúc trên cái bánh xe vô lượng của kiếp nhân sinh vô thường.

“MỘT CÕI ĐI VỀ” luôn khiến người nghe cảm thấy day dứt, luôn có một khoảng lặng trong tim, mỗi người mỗi cảm nhận khác nhau. Nhưng dẫu cho mọi người có cảm nhận thế nào đi chăиg nữa, cũng không thể phủ nhận rằng đây là một nhạc phẩm xuất sắc, không đơn thuần chỉ là một bài hát, nghe để vui tai mà hơn hết nó chứa đựng biết bao triết lý thâm sâu, những thông điệp, những chiêm nghiệm về cuộc đời. Nó khiến cho người nghe không thể vội vã, phải từ từ cảm nhận, chậm chậm mà thấu hiểu. Giai điệu trầm buồn nhưng da diết, nhẹ nhàng nhưng sâu lắng trong tận trái tim người nghe. Bài hát như nói lên nỗi lòng trầm buồn với những trăи trở của tác giả về cuộc đời, về cách làm người.


Tác giả trình bày

Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi
Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt
Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt
Rọi suốt trăm năm một cõi đi về
 
Lời nào của cây lời nào cỏ lạ
Một chiều ngồi say, một đời thật nhẹ ngày qua
Vừa tàn mùa xuân rồi tàn mùa hạ
Một ngày đầu thu nghe chân ngựa về chốn xa
 
Mây che trên đầu và nắng trên vai
Đôi chân ta đi sông còn ở lại
Con tinh yêu thương vô tình chợt gọi
Lại thấy trong ta hiện bóng con người
 
Nghe mưa nơi nầy lại nhớ mưa xa
Mưa bay trong ta bay từng hạt nhỏ
Trăm năm vô biên chưa từng hội ngộ
Chẳng biết nơi nao là chốn quê nhà
 
Đường chạy vòng quanh một vòng tiều tụy
Một bờ cỏ non một bờ mộng mị ngày xưa
Từng lời tà dương là lời một địa
Từng lời bể sông nghe ra từ độ suối khe
 
Trong khi ta về lại nhớ ta đi
Đi lên non cao đi về biển rộng
Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng
Ngọn gió hoang vu thổi suốt xuân thì.
Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng
Ngọn gió hoang vu thổi suốt xuân thì.

3 comments:

  1. Dường như nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã lĩnh hội đầy đủ những triết lý nhà Phật và đủ thấm thía để truyền tải ca từ một cách dung dị, đầy tinh tế. Bởi theo nhà Phật, chốn nhân gian chỉ là một bến đỗ trong kiếp luân hồi mà thôi. Phía trước sự sống và đằng sau sự chết là một cõi hư vô vĩnh hằng, một kiếp người không phải là trạm dừng chân cuối cùng.
    Thiện tai !

    ReplyDelete
  2. Khi đi lại muốn về, về lại muốn đi. Ông trăn trở về chuyến hành trình mỗi người cớ gì phải chênh vênh trong vòng xoay tuần hoàn của cuộc đời như thế mà mãi không thể thoát được. Những cửa ải khó khăn vẫn luôn tồn tại như “mây che trên đầu”, “nhân gian chưa từng độ lượng” vì một kiếp người vốn phải đi qua những hỷ, nộ, ái, ố.

    ReplyDelete
  3. Nhạc sĩ TCS hát cũng phê ra phết

    ReplyDelete