Monday, May 15, 2023

Tuổi Xa Người

Tuổi Xa Người, là cái buồn nhẹ nhàng thâm trầm, có khả năng thẩm thấu vào sâu trong tâm khảm của những người trót yêu nét nhạc rất riêng của nhạc sĩ Từ Công Phung. Bài hát có giai điệu êm đềm, mượt mà và miên man một niềm nuối tiếc, đặc biệt là khi bài hát được thể hiện qua chính tác giả.

Cái đẹp lãng mạn của mùa thu, đặc biệt là khi thu vừa mới “thức giấc”, được ví như là mùa của hẹn hò, mùa của đôi lứa yêu đương. Khởi đầu bài hát, tác giả vẽ một khung cảnh tuyệt đẹp của đôi tình nhân đang tay đan tay dìu nhau trên lối vắng. Họ chỉ dìu nhau đi với từng bước nhè nhẹ và khẽ khàng thôi, có lẽ vì cuộc tình này mong manh quá, cần sự nâng niu, gìn giữ ân cần, vỗ về nhau trong giấc thu vừa đến.

Nhưng rồi một hôm em đã ra đi, em đi mà mang theo luôn cả nụ cười của em và của anh, để lại cho anh một cõi lòng tê tái. Anh lặng lẽ trở về với phố vắng nay đã thành hoang vu, giờ chỉ còn lại một vùng cô đơn, để rồi khi từng chiều rơi xuống, ngỡ như người còn ở quanh đây. 

Kể từ em đem cô đơn mọc lên phố vắng
Khi em mang nụ cười khỏi đời

Trước đó và sau này, rất ít nhạc sĩ có thể viết ra được câu chữ tuyệt vời đến như vậy: “cô đơn mọc lên phố vắng”. Lời ca này đẹp hơn cả 1 bài thơ, buồn đến nao lòng. Đó là nét khác biệt của nhạc sĩ Từ Công Phụng và dòng nhạc tình thập niên 1960 ở miền Nam.

Ngày đó, tiếng hát của những yêu đương hình như đã làm trái tim người lung lạc, đồng lõa đưa em bước vào một vùng trời lấp lánh những cánh sao trời trong đôi mắt ngước nhìn anh đầy trìu mến, làm anh trôi vào một cõi mộng miên trường mênh mang. Trong giấc mộng thuở thanh xuân tuyệt vời đó, nhìn vào đôi mắt long lanh kia, anh ngỡ như là mình có thể chạm đến được cả sao trời. Nhưng rồi đến một ngày em đem cô đơn mọc trên phố vắng, gieo nỗi buồn phủ xuống đời anh, len vào tận chân tơ kẽ tóc, còn em xa mãi ngàn đời, để anh bước đi một mình trọn kiếp hoang vu…

Tàn thu sang đông, mùa rét mướt ùa về đóng băng cõi lòng vốn đã bơ vơ và lạc loài. Mỗi mùa đông đi qua là mỗi lần nỗi buồn bừng dậy, khắc dấu thời gian lên dung nhan gầy xanh của tuổi, hằn vết buồn sầu lên cuộc đời đã rã rời với thời gian.

Rồi nhiều mùa đông nữa trôi qua, anh nhìn lại đôi bàn tay mình, chỉ có dấu vết thời gian và nỗi buồn hằn sâu trên đó. Người đã đi từ lâu, cố gắng lắm anh cũng không thể hình dung được bàn tay người đã từng nắm tay anh ra sao, ấm áp thế nào, mềm mại hay thô ráp. Giòng sông cuộc đời quá vô tình đã cuốn trôi đi tất cả rồi. Niềm tin sỏi đá của anh về một thứ tình yêu không phai tàn đã vỡ vụn. Anh còn lại gì? Anh đã làm gì với cuộc đời anh? Và cuộc đời này của người hay tôi?


No comments:

Post a Comment