Ca khúc "Tôi đi tìm lại một mùa xuân" của nhạc sỹ Đoàn Nguyên viết năm 1968. Chả hiểu sao, khi nghe bài hát này, mình luôn nghĩ đằng sau câu chuyện tình yêu, còn ẩn một điều lớn lao hơn nhiều. Có lẽ người nhạc sỹ cũng thuộc lớp các nhạc sỹ của những năm 60-75 ấy và đã buộc phải ra đi sau biến cố 75.
Câu chuyện tình chỉ là cái cớ để ông nhớ về những mùa xuân quê hương trước kia, nhiều mùa xuân chứ không chỉ là một, giờ đây tất cả hòa tan vào thành một mùa xuân duy nhất, mùa xuân quê hương, mà chả biết liệu ông có được nhìn lại một lần cuối trước khi qua đời. Nhiều khả năng ông cũng thuộc lớp nhạc sỹ chỉ một lần duy nhất ôm đàn. Những tâm sự chất chồng không nén nổi, tự tuôn ra thành những dòng nhạc, lời thơ, cay đắng nhớ về mùa xuân tuổi trẻ của mình, một mùa xuân đã vĩnh viễn ra đi, để lại nỗi niềm chỉ có thể gửi vào những giai điệu da diết đến nhường ấy. Cả cuộc đời lang thang trong mộng tưởng, tìm, mà biết rằng “tìm để mà tìm như thế thôi”, sẽ chẳng bao giờ, chẳng bao giờ có thể tìm lại cái mùa xuân ấy. Số phận của ông, hay số phận chung của cả một thế hệ các văn nghệ sỹ, rất nhiều người phải đi trại cải tạo, người đã mất khi còn khá trẻ, người thì tìm quên trong đáy chén, người thì làm đủ các công việc chân tay trôi nổi qua tháng ngày, có người khi ra đi chỉ để lại đôi dép lê là gia tài đáng giá nhất, và biết bao người tha hương, đau đáu nhớ về một mùa xuân xưa cũ. Điều an ủi cuối cùng, nhạc sỹ đã để lại trên đời một bài hát mà chắc chắn các thế hệ sau sẽ tiếp tục rung cảm.

No comments:
Post a Comment