Quay lại về một chiều thu Hà Nội rất xa xưa, vẫn những con đường cổ, những hàng cây to rợp bóng, bao nhiêu chục năm rồi mà như vẫn đâu đây, như mới xảy ra thôi, bỗng vang lên giai điệu Boston dìu dặt, phảng phất một nỗi buồn man mác...
“Chiếc lá cuối cùng là của em đó. Em hãy giữ gìn trước lúc chia tay” hay “Hà Nội chiều nay trời lên mây trắng. Chiếc lá cuối cùng rơi xuống chân em...”. Những lời ca quá tha thiết, những giai điệu êm đềm và thắm thiết trong ca khúc "Chiếc lá cuối cùng" của cố nhạc sĩ Đoàn Chuẩn .
Giai điệu “Chiếc lá cuối cùng” của Đoàn Chuẩn - Từ Linh nghe như tiếng sóng biển dâng trào, nhưng không dữ dội như đang trong cơn bão, mà đằm thắm như lúc bão đã tan, chỉ còn thấy dư âm vang vọng.
Ca khúc “Chiếc lá cuối cùng” này không có số phận may mắn như nhiều ca khúc khác của ông viết về tình yêu và mùa thu. Mãi đến năm 1986, hơn 30 năm sau khi ra đời nó mới được đưa ra với công chúng bởi những người con của cố nhạc sĩ.
Lời tựa của chính tác giả cho ca khúc đã giải đáp cho tất cả:
“Em còn nhớ không? Chiều chia tay cuối cùng lúc tàn thu trên quãng đường Trần Hưng Đạo, tỏa hương hoa sữa thơm lừng và lòng chúng ta thì cay đắng vô cùng … Chiếc lá cuối cùng là của em đó. Em hãy giữ gìn trước lúc chia tay.” Thu 1955.
Giờ đây chúng ta hãy bỏ qua chuyện cũ, hãy cùng hòa mình vào âm nhạc và lời ca của ông, để cùng nhau cảm thụ một tài hoa âm nhạc Đoàn Chuẩn, để “chiếc lá cuối cùng” của ông không bao giờ mục nát dưới gót thế nhân.
Em thời xa, sương gió phôi pha
Anh ngồi đây anh nhớ tới em
Như cành khô trước lúc xa cây gọi lá.
Em thời xa, em có biết không
Khi mùa đông đưa nắng qua sông
Như tình yêu giữa nước mênh mông gọi đò.
Tôi đi bên người, người đi bên tôi
Sao đôi tâm hồn đã quá xa xôi
Trên những con đường thoảng hương hoa sữa
Em đã nói gì, quá khứ? tương lai?
Trăng sao trên trời còn khi chia đôi
Nhưng tiếng ca này còn lắng trong tôi
Tôi ngước lên trời gọi mây hạnh phúc
Mây vẫn âm thầm lãng đãng mây trôi.
Hà nội chiều nay trời lên mây trắng
Chiếc lá cuối cùng rơi xuống chân em
Như nhắc mối tình trót lỡ không tên
Em biết nói gì hỡi anh yêu dấu
Em khóc cho tình mãi mãi không quên.
Hà nội chiều nay còn như in bóng
Dấu vết lâu đài trên cát anh xây
Bóng dáng em về thấp thoáng đâu đây
Chiếc lá cuối cùng là của em đó
Em hãy giữ gìn trước lúc chia tay.....

No comments:
Post a Comment