Anh ơi, yêu là gì? Câu hỏi ấy vang lên trong lòng em, như một nốt nhạc lạc giữa bản tình ca muôn thuở. Yêu là gì, mà khiến trái tim em rung lên từng nhịp đợi chờ, từng tiếng thở dài trong đêm khuya tĩnh lặng? Yêu là gì, mà mỗi khi ngày trôi qua lại để lại trong lòng em một nỗi nhớ cồn cào, một khát khao vô hình không thể gọi tên?
Yêu, có lẽ là khi một người cứ mãi ngóng trông, dù biết rằng điều đó có thể vô vọng. Là khi một người đêm đêm vẫn nhìn về phía xa xôi, hy vọng một tin nhắn, một lời nói nhẹ nhàng từ ai đó. Là khi từng giấc mơ đều chất chứa bóng hình người, và những kỷ niệm trở thành ngọn đèn dẫn lối trong màn đêm tối tăm.
Có phải yêu là khi ngày cứ dài thêm, và đêm lại càng dài hơn nữa vì trái tim không ngừng thương nhớ? Khi mọi suy nghĩ đều xoay quanh một người, một hình ảnh, một nụ cười, một giọng nói dịu dàng từng khắc sâu vào ký ức? Yêu là khi người ta không thể ngăn lòng mình nhớ, dù biết rằng chẳng thể nào làm khác đi.
Anh ơi, yêu là gì? Là khi ta chấp nhận mọi điều chưa hoàn hảo, mọi vết xước, mọi khuyết điểm của nhau, nhưng vẫn chọn ở lại, chọn yêu thương? Là khi trái tim biết rằng có thể đau, có thể rạn nứt, nhưng vẫn cứ mãi đong đầy hy vọng và chờ đợi một ngày ai đó sẽ hiểu, sẽ đáp lại tình cảm ấy?
Yêu, đôi khi thật khó hiểu, thật mơ hồ, như một cơn gió thoảng qua không thể nắm bắt, nhưng lại làm lay động cả tâm hồn. Yêu là khi đêm dài em ngóng, ngày em thương, là khi trái tim mãi gọi tên anh, dù trong thầm lặng, dù trong những giây phút em chẳng nói ra.
Vậy nên, anh ơi, yêu là gì? Có lẽ, yêu chính là khi ta sẵn lòng ngóng chờ và thương nhớ, dù biết rằng con đường ấy không hề dễ dàng. Và yêu cũng chính là khi ta nhận ra, chỉ cần được yêu thương và thương yêu, cũng đủ làm cho cuộc đời này thêm phần ý nghĩa, thêm phần đáng sống.


No comments:
Post a Comment