Hai đường đời, tưởng chừng như chỉ cần một bước là có thể gặp lại nhau, nhưng lại xa cách như hai bờ đại dương. Ngày hôm qua, chúng ta còn cười nói, còn chia sẻ từng niềm vui, nỗi buồn. Hôm nay, mọi thứ đã trôi qua như cơn gió, mang theo những kỷ niệm đẹp và cả những nỗi đau giấu kín trong lòng.
Có lẽ chẳng cần phải nói thêm gì nữa, vì lời nào cũng trở nên lạc lõng, vô nghĩa khi mỗi người đã chọn cho mình một con đường. Biết đâu, đường đời ngăn chia lại là cơ hội để ta trưởng thành hơn, để hiểu rằng đôi khi yêu thương không phải lúc nào cũng đi cùng với gắn bó.
Biết nói gì đây? Có chăng chỉ là lời chúc bình an, lời chúc cho cả hai đều tìm thấy hạnh phúc riêng của mình. Dẫu biết rằng cuộc đời là những cuộc chia ly, nhưng lòng vẫn mong một ngày nào đó, dù chẳng phải với tư cách gì, ta lại có thể mỉm cười khi nhớ về nhau, không còn đau, không còn tiếc nuối, chỉ còn lại những cảm xúc ấm áp, nhẹ nhàng.
Bởi vì, trên hai đường đời khác biệt, chúng ta vẫn đã từng có một đoạn đường chung, và đoạn đường ấy, mãi mãi sẽ là một phần của ký ức không thể phai mờ.


No comments:
Post a Comment