Wednesday, August 28, 2024

Nhắn qua tiềng gió...

Đêm về, khi không gian tĩnh lặng, khi mọi ồn ào của đời sống dần nhạt nhòa, anh lại nhắn gió, gửi chút nỗi niềm theo mây về phía em. Gió khẽ lùa qua từng tán lá, len lỏi qua những con phố dài, mang theo lời thì thầm của anh, những tâm tư chưa bao giờ cất thành lời, chỉ hy vọng rằng em có thể cảm nhận được, dù ở nơi xa ấy.

Trong đêm tối, anh gửi cho em tiếng hát của lòng mình, một giai điệu đã từng vang lên trong những ngày ta còn thương nhau đậm sâu. Mình thương nhau ngày ấy, đơn giản, dịu dàng mà chân thật. Thời gian có thể làm mọi thứ thay đổi, nhưng những cảm xúc ấy vẫn luôn vẹn nguyên như một bản tình ca không bao giờ lỗi nhịp.

Anh tự hỏi, liệu em có nghe thấy tiếng gió anh nhắn gửi hay không? Em có còn nhớ những ngày mình ngồi cạnh nhau, chỉ cần một ánh nhìn, một cái nắm tay, đã thấy lòng ấm áp? Những ngày mà anh gửi cho em từng dòng tin nhắn yêu thương, từng lời nói chân thành, từng tiếng cười trong veo, như muốn lưu giữ mãi mãi những khoảnh khắc ấy.

Đêm đêm, anh vẫn nhắn gió, gửi mây, trao đi từng tiếng hát để em biết rằng, dù mình đã xa nhau, dù dòng đời có ngăn cách, anh vẫn luôn mong em an yên, hạnh phúc. Và nếu có thể, hãy để những lời nhắn này chạm đến trái tim em, để biết rằng, ở nơi xa này, vẫn có một người mãi giữ trong lòng một tình yêu đẹp đẽ và trong sáng như ngày nào.

No comments:

Post a Comment