Tôi không biết liệu cô có còn nhớ đến tôi hay không, nhưng tôi vẫn không thể nào quên khoảnh khắc mà chúng ta đã tình cờ gặp nhau hôm ấy. Đó là một buổi chiều không có gì đặc biệt, và tôi cũng như cô, lang thang tại trung tâm mua sắm, không có mục đích cụ thể, chỉ muốn tìm chút yên bình giữa những suy nghĩ bộn bề. Giữa dòng người đông đúc, tôi cảm thấy lạc lõng, như một mảnh ghép nhỏ bé không tìm thấy vị trí của mình. Nhưng rồi, trong sự tấp nập ấy, tôi nhìn thấy cô.
Tôi vẫn nhớ rõ khoảnh khắc cô vô tình đánh rơi chiếc khăn tay nhỏ. Không suy nghĩ nhiều, tôi đã nhặt lên và bước đến gần cô, trái tim bỗng nhiên đập mạnh hơn bình thường. Khi tôi trao lại chiếc khăn, tôi đã nói, "Thưa cô, khăn của cô," nhưng giọng nói của tôi có chút bối rối, và không hiểu sao, ngay từ giây phút ấy, tôi đã cảm thấy một sự kết nối lạ thường.
Cô mỉm cười cảm ơn tôi, và khoảnh khắc đó, tôi đã muốn nói thêm điều gì đó, hỏi tên cô, hỏi liệu chúng ta có thể gặp lại nhau lần nữa hay không. Nhưng rồi, sự bối rối và ngại ngùng đã khiến tôi im lặng. Tôi đã đứng đó, nhìn cô rời đi giữa dòng người, lòng đầy tiếc nuối vì đã không đủ can đảm để hỏi tên cô hay xin số điện thoại.
Kể từ hôm đó, hình ảnh của cô cứ mãi luẩn quẩn trong tâm trí tôi. Tôi không thể ngừng nghĩ về cô và khoảnh khắc ngắn ngủi ấy. Tôi đã quay lại trung tâm mua sắm nhiều lần, hy vọng có thể tình cờ gặp lại cô, nhưng không có lần nào tôi được may mắn như lần đầu.
Vậy nên, tôi quyết định viết lá thư này, với hy vọng mỏng manh rằng cô có thể đọc được và nhớ đến tôi – chàng trai đã trao lại chiếc khăn cho cô hôm đó. Tôi rất muốn gặp lại cô, để có thể hỏi thăm cô, biết thêm về cô, và không còn để lỡ cơ hội như lần trước.
Nếu cô cảm thấy đồng cảm và cũng muốn gặp lại, xin hãy hồi âm cho tôi. Còn nếu không, tôi chỉ mong cô biết rằng, có một người đã luôn nhớ về cô từ giây phút ấy.


No comments:
Post a Comment