Chiều hôm ấy, giữa những sắc màu mờ nhạt của phố xá, người em áo đỏ chợt hiện lên như một tia nắng cuối ngày, rực rỡ và ấm áp. Màu đỏ ấy không chỉ là màu của trang phục, mà dường như còn mang theo hơi thở của sức sống và khát vọng, làm bừng sáng cả một góc trời. Mái tóc mềm buông hờ, đôi mắt long lanh, và nụ cười nhẹ như gió thoảng, tất cả tạo nên một vẻ đẹp vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, như một ngọn lửa âm ỉ cháy trong lòng người đối diện.
Người em áo đỏ ấy gợi nhớ đến những cảm xúc nguyên sơ nhất, về một thuở yêu đời, hồn nhiên và không vướng bận. Từng bước chân em đi qua, như gieo vào lòng người chút niềm vui, chút vấn vương. Có phải sắc đỏ ấy là màu của trái tim chân thành, của những kỷ niệm đẹp đang chờ được viết tiếp? Hay đơn giản, đó chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, nhưng đủ để khiến ai đó khắc ghi mãi?
Người em áo đỏ – hình ảnh ấy, dù ngắn ngủi, nhưng đã để lại một dấu ấn khó phai trong lòng những kẻ mộng mơ, như tôi.
Em về áo đỏ thắm tươi,
Như hoa mùa hạ giữa trời thu sang.
Nắng chiều vàng đổ vội vàng,
Làm ai bối rối, ngỡ ngàng nhìn theo.
Đỏ tươi như lửa lòng yêu,
Em cười nhẹ bước, bao điều nhớ thương.
Buông lơi mái tóc bên đường,
Làm ai ngơ ngẩn, vấn vương lối về.
Đỏ màu áo sắc mặt trời,
Lòng ai sưởi ấm đầy vơi ân tình.
Gặp em giữa buổi bình minh,
Ngỡ ngàng tự hỏi duyên mình có không?
Người em thắt dáy lưng ong,
Giữa lòng phố nhỏ, má hồng thêm xinh.
Thu về lá rụng sân đình,
Áo em như lửa, lung linh giữa trời.
Nhớ em áo đỏ rạng ngời,
Nhớ bao ánh mắt dịu vời nhìn anh.
Thu về nhẹ bước mông mênh,
Em là nỗi nhớ, là thành lời thơ.


No comments:
Post a Comment