Giữa dòng đời hối hả, hình ảnh em vẫn hiện lên trong tâm trí anh—mái tóc mây bay nhẹ nhàng, đôi mắt sáng như sao soi thấu tâm hồn anh, những lời nói thơ ngây em từng thủ thỉ bên tai anh. Giờ em còn vui không? Em có còn giữ được nụ cười hồn nhiên, đôi má hồng hây hây của thuở nào? Anh biết, tuổi thơ đã trôi qua quá nhanh, và giờ đây, khi nhìn lại, chỉ còn là những mảng ký ức đầy nhung nhớ và tiếc nuối.
Em à, cuộc đời em đã đổi thay, anh biết điều đó, nhưng anh chỉ mong rằng trong giây phút nào đó, em có thể nhớ về những ngày tháng ấy—những ngày mà đôi mắt em sáng rực và trái tim anh đầy hy vọng. Giờ đây, dù em có vui với ai khác, lòng anh vẫn mong em được hạnh phúc thật sự, mong rằng người ấy có thể làm em cười như anh đã từng. Nhưng em ơi, lòng anh không thể không tự hỏi: Em có thật sự vui không, hay trái tim em giờ đây đã mệt nhoài và đôi mắt em đã quầng thâm vì những mệt mỏi của cuộc sống?
Anh chỉ mong một lần nào đó có thể gặp lại em, để nghe em nói rằng em vẫn ổn, rằng em vẫn có thể mỉm cười dù chỉ là một chút. Anh sẽ không giữ lại gì nữa, sẽ để tất cả những nhung nhớ này được đốt cháy trong một khoảnh khắc, chỉ để biết rằng em hạnh phúc, để rồi thiên thu chỉ còn là ký ức đẹp đẽ, không nuối tiếc.
Giữa những bến bờ đã mờ theo năm tháng, anh vẫn chờ em, dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi. Em mãi là phần quan trọng nhất trong ký ức của anh, là người mà anh luôn trân trọng và mong muốn được gặp lại, dù chỉ một lần.
Nếu có thể, xin hãy để anh gặp lại em, để một lần nữa nhìn thấy đôi mắt ấy, để biết rằng tình cảm này vẫn còn nồng nàn như những ngày xưa cũ.


No comments:
Post a Comment