Wednesday, September 11, 2024

Thu và Nỗi Nhớ










Thu lại đến, lá vàng đầy lối
Con đường quen xưa với bóng ai
Gió lùa bay nhẹ tóc mai
Ngỡ như tiếng gọi miệt mài nơi xa.

Bước chân nhẹ thu qua tĩnh lặng
Nghe đâu đây tiếng vọng bên thềm
Tháng chín về, chút dịu êm
Mà sao lòng vẫn gợi miền nhớ mong.

Nắng thu nhạt vắt trong khung cửa
Gió lao xao rung nửa khung trời
Mây trôi vội, nỗi chơi vơi
Lá rơi khắp lối, một thời yêu thương.

Nhớ thu ấy, mình nương nhau bước
Tay trong tay, cùng ước giấc mơ
Mà nay thu vẫn đợi chờ
Còn ta lặng lẽ, bơ vơ riêng mình.

Nụ cười ấy, lung linh còn đó
Chỉ là giờ, bỏ ngõ tình đưa
Đêm thu như giấc mộng thừa
Ngỡ gần, lại hóa xa xưa muôn trùng.

Những kỷ niệm mông lung trong gió
Chút vấn vương còn có trong lòng
Thu về, hồn vẫn ngóng trông
Mà người xa vắng, mênh mông thu buồn.

Thu về, mang theo những cơn gió se lạnh đầu mùa và những chiếc lá vàng rơi rụng khắp lối. Có điều gì đó thật đặc biệt về thu, khi trời đất chuyển mình, lòng người cũng như lắng lại, dễ dàng bắt gặp nỗi nhớ len lỏi vào từng khoảnh khắc. Đôi khi, chỉ cần nhìn những tán lá bay lả tả, ta như thấy lại hình bóng của những ngày xưa, những kỷ niệm vẫn còn đong đầy trong tâm trí.

Mùa thu là mùa của những hoài niệm dịu dàng. Là khi ta nhớ về những bước chân chậm rãi trên con đường phủ đầy lá, những buổi chiều thảnh thơi ngồi ngắm hoàng hôn nhuộm vàng bầu trời. Có lẽ, thu không chỉ về trong cảnh vật, mà còn về trong chính lòng người—một mùa của những cảm xúc nhẹ nhàng và những tâm tư khó nói thành lời.

Nhưng dẫu thu có về, những nỗi buồn hay vui cũng chỉ là một phần của cuộc sống. Bởi lẽ, sau những ngày thu mơ màng, ta lại học cách mỉm cười, bước tiếp trên con đường dài phía trước. Thu có thể mang đến nỗi nhớ, nhưng cũng mang theo hy vọng cho những khởi đầu mới. Đôi khi, chỉ cần chậm lại một chút, ngắm nhìn những thay đổi quanh mình, ta sẽ thấy lòng nhẹ nhàng hơn, như cách thu vỗ về trái tim những kẻ đa cảm giữa cuộc đời hối hả.

Trong từng cơn gió nhẹ, có lẽ, ta vẫn mãi yêu thu như yêu chính những ký ức không bao giờ phai. Và rồi, ta lại bước tiếp, để mùa thu sau, vẫn còn dịp nhớ về những điều đã qua, với một nụ cười thật an nhiên.

No comments:

Post a Comment