Anh à,
Em biết mình hay nói nhiều, hay càu nhàu, và đôi khi kể lể những chuyện không đầu không cuối. Nhưng tất cả những điều đó chỉ vì anh là người duy nhất mà em muốn chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn và mệt mỏi sau một ngày dài. Anh là người mà em tin tưởng nhất, là người mà em muốn trải lòng, dù có lúc em hiểu rằng mình có thể làm anh phát chán.
Em thường hay hỏi anh ở đâu, đang làm gì, nhưng không phải vì em nghi ngờ hay muốn kiểm soát anh đâu. Đơn giản là vì anh là người em quan tâm nhất trên đời này. Em biết rằng đôi khi sự quan tâm của em có thể trở nên phiền phức, nhưng đó là cách mà em thể hiện tình cảm của mình. Anh là người duy nhất mà em muốn chăm sóc, là người mà em luôn muốn biết rằng anh có ổn không, ngay cả khi bản thân em có lúc thấy mình thật phiền phức.
Em hay mè nheo, nhõng nhẽo mỗi khi gặp anh, vì anh là người mà em muốn dựa vào nhất. Em muốn được anh dỗ dành, muốn cảm nhận sự che chở của anh, bởi trong lòng em, anh là nơi an toàn nhất mà em tìm về khi mệt mỏi. Em biết, những lúc như vậy có thể khiến anh thấy phiền, nhưng em chỉ cần biết rằng anh vẫn ở đây, bên em, là đủ.
Đôi khi, em cũng ghen tuông, hay hờn dỗi mỗi khi thấy anh dịu dàng với ai đó. Nhưng điều đó chỉ là vì em sợ mất anh, sợ rằng một ngày nào đó anh sẽ để tâm đến ai khác nhiều hơn em. Anh là người quan trọng nhất trong lòng em, người mà em không bao giờ muốn mất đi. Mỗi lần nghĩ đến viễn cảnh đó, lòng em lại bất an, vì anh thực sự là tất cả đối với em.
Anh biết không, anh luôn là điều đặc biệt trong cuộc đời em. Anh là người mà em muốn ở bên cạnh nhất, người mà em luôn mong đợi được yêu thương và che chở. Dù đôi khi em có lắm lời, đôi khi em cáu bẩn, nhưng tất cả chỉ vì em thương anh rất nhiều. Mong rằng anh sẽ hiểu và kiên nhẫn với em, bởi tình cảm em dành cho anh không gì có thể thay thế được.
Thương anh thật nhiều,
Người luôn phiền phức của anh.
Anh ơi, em biết mình phiền,
Nói nhiều, kể lể cả miền si mê.
Nhưng anh là chốn đi về,
Nơi em muốn gửi trọn bề nỗi riêng.
Hỏi han, lo lắng mọi miền,
Anh là duy nhất, muộn phiền quan tâm.
Dù rằng đôi lúc âm thầm,
Em biết mình phiền, anh đừng giận nha.
Mè nheo, nhõng nhẽo thật mà,
Bởi anh là bến, là nhà, em yêu.
Ghen tuông, hờn dỗi bao điều,
Sợ anh quên mất tình yêu ta rồi.
Anh là tất cả trong đời,
Nên em lắm lúc nhiều lời trách than
Mong sao anh hiểu được lòng,
Bởi em cũng chỉ vì thương anh nhiều.
No comments:
Post a Comment