Sunday, November 3, 2024

Bất chợt tự sự

Ngồi uống cà phê trong chiều mưa, từng giọt rơi tí tách như đan vào nhau tạo nên một bản nhạc lặng lẽ, khiến lòng bỗng trầm tư. Khi ấy, bất chợt hình ảnh một người con gái nơi xa xôi hiện lên trong tâm trí, một dáng hình mà dù cách trở vẫn như đang hiện diện ở ngay đây. Mình tự hỏi giờ này em đang làm gì, suy nghĩ gì, liệu trong dòng chảy suy tư của em, mình có chăng được một góc nhỏ?

Mưa vẫn rơi đều, còn tâm trí mình cứ quanh quẩn với những câu hỏi không lời đáp. Có lẽ, mình chỉ mong rằng dù cuộc sống bận rộn đến đâu, sẽ có những khoảnh khắc em thoáng nghĩ đến mình, như cách mình vẫn ngồi đây, lặng lẽ và ấm áp trong ý nghĩ về em.

Bất chợt hắt hơi mấy cái liền, khiến mình nhớ đến câu nói dân gian vẫn thường truyền nhau: "Hắt hơi là có người đang nhớ đến mình." Nghĩ đến đó, mình bất giác mỉm cười, tự nhủ biết đâu câu nói ấy lại là thật, và có ai đó, ở đâu đó, đang thoáng nghĩ về mình. Dù chỉ là một chút an ủi ngọt ngào trong khoảnh khắc, nhưng cảm giác ấy đủ để làm ấm lòng, làm cho cơn hắt hơi chẳng còn là khó chịu, mà lại thành một cái cớ để lặng thầm hy vọng về chút tình cảm gửi gắm từ xa.

Những cảm xúc lại ùa về như cơn gió lùa qua khung cửa, mang theo lời dặn dò thân thuộc, những câu nhắc nhở trìu mến, những cử chỉ ân cần khi mình mệt mỏi. Chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, nhưng đủ làm lòng chợt xao động. Những điều bất chợt thường chẳng bao giờ báo trước, giống như một mảng ký ức xa xưa—một khuôn mặt, một nụ cười, hay một lời nói ấm áp nào đó chợt hiện lên, khiến tim mình chùng lại trong phút giây tĩnh lặng ấy.

Giữa không gian tĩnh lặng của buổi tối, trong cái lạnh nhè nhẹ, mình chợt nhận ra có những điều chẳng thể nào xóa mờ. Bất chợt, mình mỉm cười, như thể chấp nhận rằng những ký ức ấy mãi là một phần không thể thiếu, một ngọn lửa âm ỉ trong lòng, ấm áp nhưng cũng đầy lưu luyến.

Ly cà phê đã cạn, mưa ngoài trời dường như cũng nhẹ dần, từng hạt mưa thưa thớt buông rơi như nhường lại khoảng lặng cho mình. Nhìn góc nhỏ trống vắng bỗng thấy lòng cô đơn, hiu quạnh. Thế là mình vác chăn ôm gối, tựa vào góc phòng, thả hồn theo những hình ảnh bâng quơ xa tít tắp.

No comments:

Post a Comment