Sáng nay ông bạn Hoàng Nhật Minh nhờ mình viết đôi dòng về câu chuyện "hài hước mà cay đắng" bên hàng xóm nhà cậu ta. Ban đầu mình định từ chối, nhưng cậu năn nỉ hết mực, thậm chí còn dùng "lời lẽ hào phóng" để thuyết phục, thế là mình cũng xuôi lòng.
Chuyện là thế này, nhà hàng xóm bên cậu Minh có một chị "hét ra lửa, la không biết mệt." chắc mọi người đã biết rồi. Mỗi lần bực mình hay muốn ăn thua, chị ấy lại tăng âm lượng lên mức "vác loa phóng thanh," đủ để cả xã, cả phường cùng biết. Đỉnh điểm là màn tự sự hùng hồn sáng nay rằng: "Họ nói với tôi rằng nhà tôi có mùi giống chó ...!" Nghe đến đây, vừa buồn cười vừa thấy có chút ngán ngẩm.
"Mùi giống chó"
Nghe câu chuyện "nhà tôi có mùi giống chó ..." mà không nhịn được cười. Chẳng biết vô tình hay hữu ý, có phải chị hàng xóm này từng bị người đàn ông của mình gọi là "đồ chó" không nhỉ? Nếu đúng vậy, thì cái "mùi giống chó" chị đang ám ảnh chắc lại xuất phát từ chính màn "tung váy, ngân cổ" của chị mỗi lần chửi rủa om sòm.
Hình dung cảnh chị đứng giữa sân, hùng hổ như thể đang trình diễn opera chửi bới, không biết có khiến mấy chú chó trong khu phải ngoảnh đầu nhìn lại, thắc mắc "có đồng loại nào lạc tông giọng không nhỉ?" Sự trùng hợp oái oăm này đúng là vừa buồn cười, vừa gợi suy nghĩ. Có lẽ cái mùi "giống chó" mà chị nhắc tới chính là hệ quả của những màn "tung hô" náo loạn do chị tự tạo nên.
Thay vì lo lắng về mùi hương "hư cấu," hay dành tâm sức viết những câu chuyện "kinh điển" như "Bản giao chồng cho tiểu tam," ..vv.. có lẽ chị nên thử một lần im lặng, ngồi xuống và suy nghĩ. Biết đâu, chị sẽ thấy rằng chính sự chửi bới ồn ào ấy mới là thứ tạo nên "mùi hôi" không ai mong muốn. Chỉ cần một chút bình tĩnh, một chút thay đổi, không những chị sẽ giải tỏa được những căng thẳng của mình, mà cả hàng xóm cũng sẽ bớt đi phần nào những tràng cười bất đắc dĩ.
Dẫu sao, câu chuyện này cũng là lời nhắc nhở vui vẻ cho tất cả chúng ta: Đôi khi, tiếng nói của chính mình lại là thứ khiến không gian xung quanh "nặng mùi" nhất. Hãy nói ít hơn, chửi bới ít hơn, và để sự yên bình làm "nước hoa" tự nhiên cho cuộc sống!
Viết đến đây, mình chỉ mong chị hàng xóm kia bớt dùng "loa," bớt viết những câu chuyện "ăn thua đủ," mà thay vào đó, thử lắng lại một chút. Có khi, sự yên tĩnh lại giúp chị ấy nhận ra nhiều điều hơn là tiếng la hét. Và khu phố của cậu Minh cũng sẽ được yên bình trở lại!
No comments:
Post a Comment