Anh không biết tại sao những kỷ niệm đẹp đẽ ấy giờ đây lại trở thành nỗi đau nhói. Có lẽ, tình yêu không chỉ có niềm vui mà còn là những bài học sâu sắc. Anh trân trọng tất cả—những tiếng cười, những ánh mắt trao nhau, và cả những lời hứa chưa trọn vẹn.
Em à, anh không trách em, cũng không trách chúng ta. Đôi khi, những thứ tưởng chừng như mãi mãi lại chỉ là một đoạn ngắn trong hành trình cuộc đời. Anh chỉ hy vọng rằng, dù không còn bước chung một lối, em vẫn luôn hạnh phúc, tìm được niềm vui và tình yêu xứng đáng.
Lời tình buồn này, anh viết để tạm biệt quá khứ. Nhưng không phải để quên đi, mà để cất giữ nó như một phần ký ức đẹp. Chỉ mong rằng, những ngày tháng sau này, cả anh và em đều sẽ an yên và bình thản khi nghĩ về nhau.
Tạm biệt nhé, tình yêu của anh, dù là một thời, nhưng mãi mãi đáng nhớ
Ta gửi em cuộc tình vừa dang dở
Như lá úa rơi giữa chiều hoàng hôn.
Những ngày xưa, kỷ niệm đã vùi chôn,
Giờ chỉ thấy đêm hoang cơn mộng đắng.
Em bước đi, dòng sông kia đứng lặng,
Con đường tình giờ hóa chốn lặng thinh.
Ánh mắt xưa, nụ cười có lung linh,
Nay chỉ thấy trong giấc mơ yên tĩnh.
Ta chẳng oán, chẳng giận đời như kịch,
Chút đau lòng khi nhớ lại từng cơn.
Cuộc tình phai, không ai trách giân-hờn,
Rồi lững thững, theo mây ngàn, cơn gió.
Hãy bình yên quãng đời nơi chốn đó,
Ta nhún vai bước về chốn lặng câm.
Dẫu chẳng thể bên đời vẫn tri âm,
Tình bỏ ngõ, mãi mãi quên... không thể.
No comments:
Post a Comment