Em viết những câu thơ xé nát tim tôi, mỗi chữ như một vết đâm sâu vào lòng. Từng câu, từng dòng, như tiếng nức nở vang lên giữa màn đêm tĩnh lặng. Đó là lời tình buồn, là những mảnh vỡ của một trái tim không trọn vẹn, bị bóp nghẹt bởi nỗi đau và tiếc nuối.
Tôi đọc, nhưng không thể chỉ dừng lại ở những con chữ. Tôi thấy cả một trời ký ức, một câu chuyện tình yêu chưa bao giờ có kết thúc đẹp. Những ngọt ngào đã từng có, những nụ cười đã từng trao, tất cả giờ chỉ còn lại trong hồi ức. Lời thơ em là sự giằng xé giữa muốn quên và không thể quên, là tiếng lòng của một người đang cố tìm cách thoát khỏi nỗi đau nhưng lại không nỡ buông tay.
Lời tình buồn của em khiến tôi không chỉ là người đọc, mà còn trở thành người đồng cảm. Có lẽ, tình yêu nào cũng mang trong mình chút đau thương, nhưng chính những đau thương ấy lại làm cho nó trở nên sâu sắc và đáng nhớ hơn. Những câu thơ của em, dù buồn, nhưng đẹp đến ám ảnh.
Thơ em như lưỡi dao mềm,Xé tim anh nát từng đêm, từng giờ.
Mỗi câu, mỗi chữ em mơ,
Thành dòng nước mắt, thành thơ tàn lòng.
Thơ em đẹp, nhưng đâm sâu,
Khiến tim anh cứ nhói sầu từng câu.
Chắc vì em thả cánh nâu,
Vào từng nét chữ, làm đau đời mình.
Mỗi vần là một bóng hình,
Là bao kỷ niệm đẹp xinh thuở nào.
Nhưng nay lòng chỉ nghẹn ngào,
Thơ em hóa đá, cồn cào nỗi đau.
Nếu thơ là cách em trao,
Nỗi buồn, nỗi nhớ, nỗi đau ngọt ngào.
Thì anh xin giữ làm sao,
Để thương, để nhớ, để chào ngày mai.
Dẫu rằng chữ nghĩa chia hai,
Thơ em mãi mãi như ai kề lòng.
Đâm sâu, nhưng vẫn mênh mông,
Vừa là sóng vỗ, vừa dòng lệ rơi.
No comments:
Post a Comment