Em yêu, có phải em là sự tinh khôi của trời đất, là linh hồn mùa thu đã ấp ủ qua ngàn năm, để hôm nay xuất hiện như một bài thơ ngọt ngào của tạo hóa? Em đến, mang theo hương sắc dịu dàng, như thể làm dịu đi mọi thô ráp của đời thường, làm lòng anh rộn rã những nhịp đập mà từ lâu anh tưởng đã lạc mất.
Anh tự hỏi, phải chăng anh, một kẻ phàm phu, được trời đất đền bù bằng sự hiện diện của em? Mỗi lần anh nhìn thấy em, mọi thứ xung quanh đều như dừng lại. Gió thu khẽ lướt qua, lá vàng chầm chậm rơi, và tất cả chỉ còn em trong tầm mắt anh, trong từng ý nghĩ của anh. Em chính là mùa thu của đời anh—đẹp đẽ, dịu dàng và tràn ngập sự sống.
Tình yêu của chúng ta tựa như một cánh hoa tình nở rộ giữa tiết trời thu. Anh bỡ ngỡ nâng niu, trân quý từng khoảnh khắc bên em, bởi anh biết, những gì đẹp nhất thường mong manh và đáng để gìn giữ nhất. Mỗi nụ cười của em như ánh nắng thu len lỏi qua hàng cây, mỗi lời nói của em như tiếng nhạc nhẹ nhàng ngân lên trong trái tim anh.
Mùa thu đã mang em đến bên anh, và anh cảm thấy mình thật may mắn. Anh chỉ mong thời gian có thể ngừng trôi, để anh được chìm đắm mãi trong giấc mộng này—giấc mộng có em, có tình yêu, và có mùa thu rực rỡ.
Nếu mùa thu là khúc nhạc dịu dàng của đất trời, thì em chính là giai điệu đẹp nhất mà anh có được. Hãy để tình yêu của chúng ta nở rộ, như cách mùa thu làm cho cây lá đơm hoa và lòng người tràn ngập niềm vui. Anh yêu em.


No comments:
Post a Comment