Anh nhớ em, mùa thu vàng rực rỡ
Gió heo may như nhắn nhủ câu chờ
Lá nhẹ bay, lòng anh sao bỡ ngỡ
Tháng năm dài, anh vẫn mãi ngẩn ngơ
Em ở đâu giữa mùa thu lặng lẽ
Cánh đồng xa vàng rộ những cánh hoa
Lòng anh nhớ từng câu em thỏ thẻ
Như lá vàng vẫn đợi gió chiều qua
Thu lại đến gợi trong anh nỗi nhớ
Bóng hình em như ngọn gió mong manh
Bầu trời xanh cũng không còn tha thiết
Chỉ còn anh với kỷ niệm chông chênh
Thu năm nay vẫn vẹn nguyên nhung nhớ
Giọt sương mai đọng vương vấn dáng xưa
Anh lặng ngắm mùa đi trong im lặng
Vẫn mong chờ một thoáng bước đong đưa
Anh ngồi đây, mùa thu lại về, mang theo nỗi nhớ nhẹ nhàng mà da diết. Những ngày tháng xưa cũ bỗng chốc hiện về như một thước phim chầm chậm, nơi từng chiếc lá vàng rơi cũng trở thành kỷ niệm. Làn gió heo may lướt qua, như thể thì thầm một câu hẹn hò còn dang dở, như nhắc nhớ một nỗi chờ đợi không hồi đáp.
Em giờ ở đâu giữa mùa thu lặng lẽ? Cánh đồng xa vẫn vàng rực như những ngày xưa, nhưng giờ đây chỉ còn anh lặng lẽ với những hồi ức xưa cũ. Mỗi câu em thỏ thẻ vẫn còn đâu đó trong tâm trí, như chiếc lá vàng mãi đợi gió đưa. Có lẽ, mùa thu nào cũng là một nỗi nhớ dai dẳng mà không ai hiểu được ngoài anh.
Mùa thu về, bầu trời xanh cũng trở nên mờ nhạt, bởi chẳng còn ai để cùng anh ngắm nhìn và cảm nhận cái trong veo của bầu trời thu nữa. Chỉ còn anh, với những kỷ niệm mong manh, những ký ức mơ hồ mà chông chênh. Cảm giác thiếu vắng ấy khiến lòng anh lạc lõng giữa dòng thời gian trôi.
Dù thu năm nay vẫn đẹp như thuở nào, giọt sương mai vẫn long lanh trên cánh lá, nhưng không còn em để ngắm nhìn, để cười đùa. Anh vẫn lặng ngắm mùa đi, vẫn giữ trong lòng hy vọng mong manh rằng, một ngày nào đó, có thể thoáng thấy bóng hình em, dù chỉ là một cái đong đưa thật khẽ trong ký ức xa xôi.
No comments:
Post a Comment