Kế tiếp, anh muốn gửi lại em những lời hoa mỹ mà em đã trao tặng anh trong 4 ngày qua. Những nụ cười tươi rói, hồn nhiên như một cô bé 10 tuổi, đã khiến trái tim anh mềm mại, để rồi trong những khoảnh khắc ấy, anh chỉ muốn yêu thương và nâng niu em thật nhiều.
Tiếng nói của em như những giai điệu dịu dàng, một bản nhạc êm ái thổi mát tâm hồn anh, làm tan biến mọi mỏi mệt. Nhưng điều đọng lại sâu nhất trong anh chính là lời cuối cùng em nói trước khi mình cúp máy tối qua: “Em yêu anh.” Những lời ấy, em lập đi lập lại, như muốn khắc sâu vào trái tim anh.
Đây không chỉ là những câu nói, mà là những hình ảnh, những cảm xúc đẹp nhất trong 4 ngày qua. Chúng như ánh sáng lấp lánh, soi rọi vào một góc đặc biệt trong tâm trí anh, nơi chỉ dành riêng cho em. Cảm ơn em, vì tất cả.
Sau cùng, khi em đọc những dòng này, không cần phải nói gì cả. Vì anh biết, em chính là em – một tâm hồn tự do, một thế giới riêng không muốn ai bước vào hay thay đổi. Anh hiểu, em không muốn thoát ra từ nơi đó, nơi mà em cảm thấy an toàn, nơi em là chính mình mà không phải làm hài lòng ai khác.
Anh không trách, cũng không đòi hỏi. Bởi yêu thương thực sự không phải là buộc người khác thay đổi, mà là chấp nhận họ trong vẻ đẹp vốn có, trong sự độc đáo và bí ẩn mà họ mang theo. Em không cần phải giải thích, vì anh đã hiểu: Em là một thế giới riêng, và anh chỉ cần trân trọng điều ấy, như cách anh đã và luôn làm.
No comments:
Post a Comment