Anh viết lá thư này khi màn đêm đã buông xuống, và chỉ còn lại sự tĩnh lặng cùng anh đối diện với chính mình. Anh không chắc em có muốn nhận những dòng này hay không, nhưng anh biết rõ, trái tim anh không thể nào yên nếu không gửi đến em lời tâm tình muộn màng này.
Chúng ta gặp nhau vào thời điểm mà cuộc đời dường như đã vẽ sẵn những lối đi khác. Anh từng nghĩ rằng trái tim mình đã lặng lẽ khép lại, rằng mọi khát khao yêu thương đều chỉ là ký ức của một thời thanh xuân đã qua. Nhưng rồi em đến – như tia nắng cuối ngày, dịu dàng và bất ngờ, làm ấm lại những góc tối mà anh cứ ngỡ đã chai sạn mãi mãi.
Có lẽ số phận đã trêu đùa khi đặt chúng ta ở đây, trong khoảnh khắc này. Một tình yêu muộn màng, chẳng còn sự vội vàng của tuổi trẻ, cũng chẳng trọn vẹn như những câu chuyện tình mơ mộng. Nhưng em à, chính sự muộn màng này lại khiến anh hiểu rõ hơn giá trị của từng giây phút bên em.
Anh yêu những điều giản dị ở em: nụ cười thoáng qua, ánh mắt chất chứa những tâm sự mà em chẳng bao giờ thốt thành lời, hay những khoảnh khắc em im lặng mà trái tim anh dường như nghe được tiếng nói của chính em.
Dẫu biết rằng những ngày đã qua không thể nào lấy lại, rằng tình yêu này có thể chẳng đủ để vượt qua những chông gai của đời sống, anh vẫn muốn nói với em rằng: anh chưa bao giờ hối tiếc khi yêu em, dù chỉ là muộn màng.
Nếu được, hãy để anh là người cùng em chia sẻ nỗi buồn, cùng em cười trong những niềm vui bất chợt. Dù cuộc sống có ra sao, anh muốn em biết rằng anh luôn ở đây, dù là một người bạn, một người đồng hành, hay chỉ là một người lặng lẽ yêu em từ xa.
Vì trong trái tim anh, tình yêu muộn màng này vẫn luôn là điều quý giá nhất.


No comments:
Post a Comment