Có những ngày, ta chẳng cần nhiều, chỉ cần một chút nắng dịu dàng len qua khung cửa sổ. Ánh nắng ấy không rực rỡ như mùa hè, không chói chang làm lóa mắt, mà chỉ là tia sáng nhẹ nhàng, đủ để xoa dịu cái lạnh của mùa đông, đủ để làm ấm trái tim đang mỏi mệt.
Chỉ ngần ấy thôi – một chút nắng như cái ôm ấm áp từ xa, như lời nhắn nhủ rằng dẫu ngoài kia gió mùa có thổi lạnh đến đâu, thì trong lòng vẫn có thể giữ lại hơi ấm. Nắng sưởi ấm con tim không chỉ bằng nhiệt độ, mà bằng cảm giác bình yên, như thể mọi lo toan, buồn bã đều có thể tan biến.
Giữa những ngày đông giá rét, một chút nắng là món quà nhỏ mà quý giá. Và đôi khi, chỉ cần thế thôi, ta đã đủ thấy hạnh phúc, đủ thấy cuộc đời thật đáng yêu.
Chỉ cần chút nắng ban mai,
Len qua khung cửa, trải dài giấc mơ.
Giữa mùa đông lạnh thờ ơ,
Ánh vàng lặng lẽ bất ngờ sưởi tim.
Chỉ cần chút nắng dịu êm,
Không gay gắt hạ, chỉ mềm khói sương.
Gió đông vẫn lạnh dặm trường,
Nắng như lời hát, vấn vương dịu dàng.
Chỉ cần tan đủ giá băng,
Hong khô dòng lệ, nở tràn niềm vui.
Dẫu cho ngày tháng ngậm ngùi,
Chút thôi cũng đủ vỗ vùi nỗi đau.
Chỉ cần chút sáng đêm thâu,
Sưởi lòng ai ấm nhiệm màu đêm đông.
Một tia hy vọng sáng hồng,
Đủ làm ấm cả cõi lòng đơn côi.

No comments:
Post a Comment