Có lẽ, em bây giờ yêu bản thân nhiều hơn, biết dừng lại để tận hưởng những khoảnh khắc bình yên giữa cuộc đời xô bồ. Em đã hiểu rằng không phải ai đến cũng sẽ ở lại, và không phải nỗi buồn nào cũng cần gồng mình gánh lấy. Em chọn cách mỉm cười, kể cả khi trong lòng vẫn còn chút chông chênh.
Em bây giờ có lẽ đã học cách nhìn cuộc đời qua lăng kính nhẹ nhàng hơn. Những ước mơ vẫn còn đó, nhưng em không còn chạy đuổi nữa. Em sống chậm lại, yêu những điều giản đơn và trân trọng những gì đang có. Em, vẫn là em, nhưng đã đẹp lên theo cách của riêng mình.
Nụ cười vẫn đẹp như sen,
Dẫu qua bão tố, vững bền tháng năm.
Em giờ chẳng vội, chẳng ham,
Tìm trong giản dị, bình an một đời.
Lời yêu chẳng nói nhiều lời,
Mà trong ánh mắt sáng ngời niềm tin.
Gió đông lùa, rét lặng thinh,
Em ngồi sưởi ấm bóng mình trong thơ.
Dẫu đời vẫn lắm hững hờ,
Em là ngọn lửa, mộng mơ dịu dàng.
Em bây giờ đã vững vàng,
Biết thương bản ngã, nắng vàng tự em.
Qua bao mùa lá rụng thềm,
Em giờ là chính, êm đềm tháng năm.
No comments:
Post a Comment