Em như ngọn gió mùa thu, thoảng qua nhẹ nhàng nhưng để lại dư vị ngọt ngào, dịu mát trong lòng người. Gió thu mang theo hương lá vàng, hương thời gian, gợi lên những kỷ niệm tưởng chừng đã ngủ quên. Như vần thơ chạm đến tận cùng cảm xúc, em len lỏi vào từng góc khuất của tâm hồn, khiến người ta say đắm và không thể nào quên.
Gió thu không ồn ào, chỉ đủ để rung động những chiếc lá cuối cùng trên cành. Em cũng vậy, không phô trương nhưng sự hiện diện của em luôn khiến thế giới quanh anh thêm dịu dàng. Vần thơ ấy không chỉ là câu chữ mà còn là chính em – nhẹ nhàng, tinh tế và sâu sắc.
Em là gió, là thơ, là sự kết nối kỳ diệu giữa cảm xúc và cuộc sống. Và chính em đã làm mùa thu thêm đẹp.
Mang hương vàng thơ nhẹ phủ trời xanh.
Mắt dịu dàng toả ánh mộng long lanh,
Gợi cảm xúc lời mong manh khó tả.
Nhẹ như gió sương đêm ôm cánh lá,
Từng bước đi thơ ngân khúc tình ca.
Mùa thu ấy ngẩn ngơ nhìn em xa,
Lòng người nhớ, thiết tha trong cõi mộng.
Vần thơ cũ viết tràn đầy hy vọng,
Tựa thu xưa em sưởi ấm cõi lòng.
Dịu dàng thay gió nhẹ cuốn mênh mông,
Em như mộng đẹp trong đời ta vậy.
Hãy là gió muà thu không bụi vấy,
Lặng thầm em toả sắc vàng yêu thương.
Đưa dịu mát mùa thơ khắp muôn phương,
Để lữ khách lòng vấn vương mãi mãi.
No comments:
Post a Comment