Tình yêu, đôi khi, nhẹ nhàng như sương sớm, lặng lẽ phủ lên mọi thứ một lớp mỏng manh nhưng đủ để làm trái tim rung động. Nó chẳng ồn ào hay rực rỡ như ánh nắng, cũng không cuồn cuộn như sóng biển, mà chỉ đơn giản là những khoảnh khắc dịu dàng, những cử chỉ tưởng chừng nhỏ bé nhưng thấm sâu vào lòng người.
Tình yêu ấy không cần những lời hứa lớn lao hay những món quà đắt giá, mà chỉ cần ánh mắt thấu hiểu, bàn tay đan vào nhau trong thinh lặng. Dẫu đời có nhiều giông bão, chỉ cần có một người sẵn lòng ở cạnh, an ủi khi buồn, cùng cười khi vui, đã đủ làm lòng bình yên.
Như làn sương, tình yêu đôi khi thoảng qua, nhưng dấu ấn mà nó để lại là mãi mãi. Đơn giản, nhẹ nhàng, nhưng sâu sắc đến khôn nguôi.
Thoảng qua gió mát bên đường thầm lay.
Nắng vàng đậu cánh hoa bay,
Lòng ai thổn thức ngất ngây một chiều.
Nhìn nhau chẳng nói bao điều,
Mắt trong ánh mắt, tình yêu dâng tràn.
Đường đời mấy nẻo gian nan,
Có nhau dìu bước muôn vàn niềm vui.
Dẫu rằng trời rộng đất vùi,
Tựa vai mà sống, ngọt bùi sẻ san.
Tình như giọt nước trên ngàn,
Chỉ cần giữ mãi dịu dàng, thế thôi.
Nhớ khi giông bão lặng rồi,
Bàn tay vẫn nắm, bồi hồi chẳng buông.
Trăng khuya soi sáng cuối nguồn,
Bóng hình in đậm như luôn bên mình.
Tháng năm dẫu có điêu linh,
Chỉ cần có bạn, lòng mình an yên.
Tựa như bến lặng thuyền duyên,
Nương nhau mà sống, chẳng phiền gió mưa.
Tình yêu giản dị, thật thà,
Chỉ cần chân thật, vượt qua tháng ngày.
Đời người chẳng mãi hây hây,
Nhưng tình mãi đậm, tràn đầy, chẳng phai.

No comments:
Post a Comment