Friday, January 31, 2025

CÓ CUỘC TÌNH

Tác giả: Từ Thức

Có những cuộc tình không ồn ào, không rực rỡ như nắng hạ, mà lặng lẽ như áng mây trôi giữa trời xanh. Không phải vì thiếu đi tình cảm, mà bởi những bước chân chần chừ, những lời chưa kịp nói, những ánh mắt ngại ngần mà chẳng thể chạm đến nhau.

Tình yêu ấy tựa như cánh chim giữa sương mai, bay qua bao mùa giông tố nhưng vẫn không dám đáp xuống. Một người đợi, một người lặng im. Một người nhớ, một người chẳng hay. Cứ thế, họ song hành trong cuộc đời nhau, nhưng mãi chẳng thể tìm được bến đỗ.

Có đôi khi, lòng người cũng như con nước chảy, cứ xuôi dòng mà chẳng quay đầu. Rồi đến một ngày, khi thời gian đã xóa nhòa bao kỷ niệm, ta chợt giật mình tự hỏi: “Liệu ngày ấy, nếu một lần can đảm hơn, liệu có khác đi không?” Nhưng đời chẳng có chữ "nếu". Cuộc tình lặng lẽ ấy, như mây trôi mãi giữa trời, chẳng thể níu giữ, chẳng thể gọi tên, chỉ còn lại chút dư âm vấn vương mãi trong lòng.

Có cuộc tình lặng lẽ như mây ngàn,
Trôi phiêu lãng giữa trời xanh lộng gió.
Thu vương nắng trải dài trên lối nhỏ,
Một bóng người, lặng lẽ đứng nhìn theo.

Em vẫn đợi, con thuyền cặp bến neo,
Dòng nước chảy xuôi giòng không ghé bến.
Anh đứng đó, đôi mắt buồn lưu luyến,
Nhìn hoàng hôn tàn lụi giữa trời thu.

Có những ngày lòng em như sương mù,
Che giấu hết những điều không thể nói.
Anh đâu biết trong tim em bối rối,
Vẫn âm thầm giữ bóng dáng ngày xưa.

Lời chưa nói hóa giấc mơ đong đưa,
Rơi khe khẽ trên lối về quen thuộc.
Bước chân anh vẫn ngập ngừng phía trước,
Mà em còn e ngại một lời thương.

Có cuộc tình như cánh chim giữa sương,
Bay lặng lẽ qua những mùa giông tố.
Chẳng dám hỏi: “Anh có từng nhung nhớ?”
Sợ câu trả lời làm nát trái tim.

Dẫu thời gian có chảy trôi im lìm,
Những ký ức vẫn âm thầm ở lại.
Có đôi lúc chợt giật mình ái ngại,
Ngỡ rằng mình chưa đánh mất nhau đâu.

Mưa rơi xuống xóa đi những nỗi đau,
Hay chỉ khiến lòng càng thêm rét buốt?
Anh và em, hai con thuyền xuôi ngược,
Mãi song hành mà chẳng thể chung đôi.

Trời xanh quá, còn gió vẫn lặng trôi,
Em vẫn sống những ngày không anh đó.
Nhưng tim em, một góc nào vẫn nhớ,
Dẫu chẳng thể gọi tên cuộc tình này.

Có cuộc tình lặng lẽ, rất đắng cay,
Mà chẳng ai nỡ lòng buông bỏ nó.
Chỉ lặng thầm giấu vào trong hơi thở,
Như một làn mây trắng giữa trời cao.

Ta gặp nhau giữa bao nhiêu nỗi đau,
Rồi lặng lẽ xa nhau không một tiếng.
Chỉ có gió biết câu chuyện dâng hiến,
Thổi quanh đời, không chịu lặng yên đâu.

Có khi nào anh đứng giữa đêm thâu,
Ngước nhìn trời tìm về miền ký ức?
Có khi nào một lần tim anh nhức,
Gọi tên em trong giấc ngủ không lời?

Nếu mai này, khi tất cả phai phôi,
Có một ngày, ta vô tình gặp lại.
Liệu anh có nhìn em như quan ngại,
Hay chỉ cười, rồi lặng lẽ bước qua?

Có cuộc tình lặng lẽ như mây xa,
Mãi ngân nga như khúc ca mầu nhiệm.
Gió vô tình cuốn đi từng kỷ niệm,
Chỉ trái tim còn giữ chút dư âm.


No comments:

Post a Comment