Saturday, January 25, 2025

Hỏi Cuộc Đời

Hỏi cuộc đời: sao lắm những ngả đường? Có lối thênh thang, có con đường lầy lội. Phải chăng ai bước trên cũng mang theo một hành trang đầy trăn trở? Hỏi nhân gian: liệu có ai thật sự an nhiên, hay chỉ là vẻ ngoài che đi những chông chênh bên trong? Hỏi chính mình: liệu những gì ta tìm kiếm có phải là điều thật sự cần, hay chỉ là ảo ảnh trong dòng chảy vội vã của thời gian? Cuối cùng, ta tự nhắc lòng: hãy sống, dù sóng gió hay bình yên, vì cuộc đời vốn dĩ đáng để ta yêu thương.

Hỏi cuộc đời: có nhẹ gánh buồn riêng,
Khi nỗi nhớ chồng lên bao niềm nhớ?
Những ngày tháng đi qua đầy trăn trở,
Tim lặng thầm, vẫn khẽ gọi một tên.

Hỏi cuộc đời: sao không bớt muộn phiền,
Để lòng người được bình yên một chút?
Những giấc mộng theo gió mờ xa hút,
Chỉ còn ta ôm lấy nỗi chơi vơi.

Hỏi cuộc đời: hạnh phúc có xa xôi,
Hay vẫn đó nhưng lòng ta chưa thấy?
Bước đường dài chân mỏi nhòa bóng vẫy,
Cứ đợi hoài một ánh sáng bình minh.

Hỏi cuộc đời: sao cứ mãi lặng thinh,
Mà yêu thương cứ hóa thành cay đắng?
Những mảnh vỡ ghép trong ngày thinh lặng,
Ngỡ đầy tay nhưng trống rỗng trong lòng.

Hỏi cuộc đời: duyên phận phải chăng mong,
Là chiếc lá rơi trong chiều gió lặng?
Như dòng nước mải miết trôi xa vắng,
Chẳng quay về nơi nó đã từng mong.

Hỏi cuộc đời: có an nhiên thật không,
Hay chỉ là giấc mộng lành hư ảo?
Ta vẫn sống, dù buồn vui thểu não,
Hỏi thế gian: đời đẹp tự trong tâm?

Hỏi lòng mình: có nhẹ gánh âm thầm,
Khi năm tháng lặng lẽ buông ký ức?
Những yêu thương giờ như đang báo thức,
Chẳng rõ rằng ta đã mất hay còn?

Hỏi nhân gian: duyên đến tựa cánh con,
Bay thoảng nhẹ nhưng lưu hoài dấu vết.
Dẫu hợp tan chỉ là chưa chấm hết,
Mà lòng ta vẫn mãi đượm dư tình.

Hỏi chính mình: sao cứ mãi lặng thinh,
Chôn kỷ niệm vào những ngày đã cũ?
Phải chăng đời chỉ là mơ thoáng đủ,
Chợt tỉnh ra mới rõ giấc phù du?

Hỏi thế gian: ai hiểu hết mùa thu,
Vàng sắc lá hay nỗi buồn day dứt?
Có đôi lúc mong đời thôi bứt rứt,
Mà chẳng hay hạnh phúc vốn trong lòng.

Hỏi cuộc đời: sóng vỗ mãi ngoài sông,
Là dòng chảy hay là lời rỗng xáo?
Ta cứ sống, như hoa trong giông bão,
Giữ tâm an, đời sẽ hóa dịu dàng.

Hỏi nhân gian: hạnh phúc có thật chăng,
Hay chỉ thoáng như mây ngàn lướt nhẹ?
Những giấc mộng, những yêu thương khe khẽ,
Liệu có còn khi gió đổi chiều qua?

Hỏi chính mình: liệu có bớt xót xa,
Khi buông bỏ những điều chưa trọn vẹn?
Gió vô tình nhưng tim nào lỗi hẹn,
Vẫn khẽ rung từng tiếng gọi yêu thương.


No comments:

Post a Comment