Saturday, January 25, 2025

Lòng Ta Có Đang Bão?

Cuộc đời đôi lúc như một biển cả bao la, và lòng người là con thuyền nhỏ bé lênh đênh trên sóng nước. Có những ngày gió yên biển lặng, lòng ta bình yên như mặt hồ phẳng lặng. Nhưng cũng có những lúc, dường như bên trong là cả một cơn bão ngầm, cuộn trào và dữ dội, mà chính ta cũng không rõ vì sao nó nổi lên.

Lòng ta có đang bão? Có lẽ là khi những cảm xúc trong lòng không thể nào yên ổn. Đó là nỗi đau chưa thể nguôi ngoai, những khát khao chưa thể thỏa mãn, hay những câu hỏi chưa có lời giải đáp. Bão trong lòng không phải lúc nào cũng ồn ào hay hiển hiện, mà có khi chỉ là sự chênh vênh âm thầm gặm nhấm.


Cơn bão ấy có thể là giông tố của những mối quan hệ đổ vỡ, là cơn cuồng phong của thất bại, hay chỉ đơn thuần là những mâu thuẫn nhỏ nhoi nhưng dồn nén lâu ngày. Đôi khi, bão lòng chẳng cần nguyên do, nó đến bất chợt, không báo trước, để ta thấy mình nhỏ bé và mong manh trước chính cảm xúc của bản thân.

Nhưng, lòng bão cũng là một cơ hội. Như đất trời sau cơn giông bừng sáng, lòng ta khi bão tan cũng sẽ rộng mở hơn. Những trận bão, dù lớn hay nhỏ, đều là cách để ta đối diện với những góc khuất trong chính mình. Nó giúp ta nhận ra rằng, sự bình yên thực sự không đến từ việc tránh né bão giông, mà là học cách vững vàng giữa những cơn bão.

Vậy khi lòng ta đang bão, hãy dừng lại một chút. Dành cho mình khoảng lặng để lắng nghe cơn bão ấy đang muốn nói điều gì. Có thể đó là lời nhắc nhở ta phải dừng lại, yêu thương bản thân hơn. Cũng có thể, đó là cơ hội để ta bước qua, mạnh mẽ hơn, và nhận ra điều gì thực sự quan trọng.

Bão lòng không phải là dấu chấm hết, mà là dấu phẩy, để ta tạm dừng, suy ngẫm, rồi viết tiếp những câu chuyện mới. Và khi cơn bão qua đi, lòng ta sẽ như mặt biển sau mưa, bình yên và trong trẻo hơn bao giờ hết.

Lòng Ta Có Đang Bão?

Mây ngàn cuốn, lòng người như dậy sóng,
Nhật nguyệt mờ, tâm lặng lẽ vô ngôn.
Tựa bóng thuyền tan vỡ giữa hoàng hôn,
Lòng bão nổi, như hồ thu dấy lộng.

Gió cuồng nộ, tự hỏi lòng sao động?
Phải chăng đây là nghiệp lực luân hồi?
Bóng nhân gian khuất nẻo chốn xa xôi,
Tâm mờ tối bởi sân si lốc cuốn.

Bão lòng đến tựa phù vân thoáng gợn,
Thân tựa thuyền, trôi dạt chốn trùng khơi.
Khát yên bình nhưng chẳng giữ nổi thôi,
Chút tĩnh lặng hóa lòng người lạnh giá.

Kiếp nhân thế như dòng sông biển cả,
Chút an nhiên lại hóa nỗi ưu tư.
Giữa phong ba, tìm ánh sáng chân như,
Hãy tỉnh ngộ, để tâm không hóa đá.

Học từ gió, lòng vững vàng không ngã,
Như tùng xanh chẳng ngại núi hao mòn.
Giữa bão giông, vẫn giữ chí vuông tròn,
Nguyện bình thản, giữa đời không hoảng loạn.

Bão lòng ấy, chỉ thử tâm chẳng nản,
Luyện ý chí, để tâm sáng muôn phần.
Như Trường Giang(*) chảy về nơi vô tận,
Dẫu phong ba, chẳng lạc bóng chân nhân.

-----------------------
Bão Lòng

Nhân sinh tựa cõi phù du,
Mây ngàn cuốn gió, tâm như sóng trào.
Hoàng hôn bóng nước nghiêng chao,
Nhật lu mờ nguyệt, lòng nao ai chờ.

Bão lòng tự hỏi vì thơ,
Phải chăng duyên kiếp, bến mơ luân hồi?
Sân si thuyền cuốn lạc trôi,
Bóng nhân gian đó, xa vời chẳng hay.

Đời người tựa cánh bèo lay,
Phù vân thoáng gợn, đồi mây ngút ngàn.
Khát yên bình, mộng chưa tan,
Chút an nhiên hóa dở dang trong đời.

Học từ gió, chớ buông lơi,
Như tùng xanh vững giữa trời mưa sa.
Bão giông chẳng ngại xông pha,
Tâm vươn cao tựa nhành hoa núi ngàn.

Bão lòng như thử chí can,
Luyện tâm tinh tấn, ánh quang mãi ngời.
Như Trường Giang chảy muôn nơi,
Phong ba qua hết, rạng ngời chân tâm.


No comments:

Post a Comment