Tuesday, January 21, 2025

Một Kiếp Người

Cuộc đời, thoáng nhìn, như một cánh phù du – ngắn ngủi, mong manh nhưng lại đầy ý nghĩa nếu biết sống trọn vẹn từng giây phút. Tựa như giấc mộng trong đêm trăng thượng cổ, kiếp người hiện hữu rồi tan biến, để lại dấu ấn trong dòng chảy thời gian.

Người ta thường ví đời người như một vở kịch lớn, nơi mỗi chúng ta là diễn viên trên sân khấu của nhân sinh. Có vai chính, vai phụ, có tiếng cười, nước mắt; và khi bức màn buông xuống, tất cả hòa về hư không. Nhưng điều quan trọng không nằm ở độ dài của vở diễn, mà ở cách chúng ta thể hiện nó – đầy chân thành, đầy yêu thương.

Nhân quả trong cuộc sống như vòng tuần hoàn bất tận. Những gì chúng ta gieo ngày hôm nay sẽ nở thành hoa trái trong tương lai. Đôi khi, những thử thách và khổ đau không phải là điều ác ý của số phận, mà là cách cuộc đời dạy ta trưởng thành, biết trân trọng hơn những điều giản dị.

Chúng ta sống trong một thế giới đầy bất định. Hạnh phúc không đến từ sự hoàn hảo, mà từ việc biết bằng lòng với những gì mình có. Khi ta yêu thương bản thân và những người xung quanh, ta sẽ thấy cuộc đời này không chỉ là chuỗi ngày trôi qua vô nghĩa, mà là một hành trình để học, để yêu, và để tha thứ.

Kiếp người, dù ngắn ngủi, vẫn là món quà quý giá mà tạo hóa ban tặng. Hãy sống như cách ánh mặt trời lan tỏa – nhẹ nhàng, ấm áp nhưng rực rỡ. Bởi khi chúng ta ra đi, điều còn lại không phải là danh vọng hay của cải, mà là dấu yêu đã gieo vào lòng người khác.

Vậy nên, sống trọn kiếp người không phải để tránh bão giông, mà là học cách nhảy múa trong mưa – để khi cánh phù du kia tan biến, ta biết rằng mình đã thực sự sống.


Một kiếp người, như cánh gió phù du,
Tạm gửi thân, chẳng thể mãi trú ngụ.
Như giấc mộng trong trăng vàng thượng cổ,
Thấp thoáng đời, thoảng qua bến sông Ngân.

Nhắc lòng người: nhân quả vốn xoay vần,
Tựa bóng câu bay ngang miền mây trắng.
Lệ Chi Viên(*) ghi buồn đau cay đắng,
Hồn vạn kiếp phiêu du chốn Thiên San.

Chén rượu đắng, ai người còn miên man?
Xuân xanh ấy, tựa đào tiên cõi cảnh.
Hạ vừa qua, đông gieo mầm giá lạnh,
Một kiếp người, le lói thoáng qua nhanh.

Người hành đạo, tâm hồn tựa trăng thanh,
Chí kiên cường vượt ngàn trùng sóng gió.
Nhớ Sầu Lâu, tiếng ngâm lòng trăn trở,
Hào quang đời, như ánh nhật xuyên hoa.

Nước chảy mãi, đá mòn theo tháng qua,
Ý thơ gửi gió hòa cùng mây biếc.
Thời gian trôi, nhân sinh thêm tha thiết,
Kiếp phù du, xin giữ trọn chân tình.

Như Lý Bạch từng mơ về tiên sinh,
Cõi nhân gian, chớ nên vương giả ố.
Một kiếp ngắn, giữa vô thường bể khổ,
Gieo thiện tâm, đời sẽ hóa nhiệm mầu.

(*) Lệ Chi Viên là tên một địa danh lịch sử tại Việt Nam, gắn liền với một sự kiện bi thương trong triều đại nhà Hậu Lê. Đây là nơi xảy ra vụ án oan nổi tiếng liên quan đến đại công thần Nguyễn Trãi và gia đình ông.

No comments:

Post a Comment